Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 8
CHAP 8
Sáng hôm sau, tôi đi học, vừa mới mở cửa tôi đã thấy anh đứng đấy, vẫn bộ đồ ấy, vẫn gương mặt ấy. Dường như đêm qua anh đã đứng suốt ở đó. Nhìn thấy anh máu tôi đã tức lên, tôi không thèm chào hỏi là đi phớt qua như không nhìn thấy, tôi đi 1 mạch đến trạm xe bus mà cứ xem như không có sự có mặt của anh và mặt cho anh muốn làm gì thì làm. Anh vẫn đi theo, vẫn chạy kè kè theo xe bus, vẫn đứng ở trường đợi tôi, vẫn như những ngày đầu theo tôi. Giờ ra về tôi biết thế nào anh cũng còn đứng ở đó nên tôi đã cố ý đi ra cùng lúc với Minh, tôi cặp tay cậu ta, đi sát bên cậu ta, nói chuyện cười cười và đùa giỡn đủ thứ. Nhìn thấy tôi bước ra với mình tay trong tay, anh buồn lắm:
– Nhok àh! Ta về thôi.
– Anh về đi, hôm nay Minh sẽ chở tôi về, phải không Minh – tôi tự quyết định.
– Ah, uhm. Đúng rồi, Phi nhờ em hôm nay đưa Phi về. – Minh cũng hiểu ý của tôi.
– Nhưng anh đã đến đón nhok rồi, nhok không cần phiền đến Minh đâu. – anh buồn buồn và nói.
– Không, tôi đã bảo là hôm nay Minh sẽ chở tôi về, vì tôi có tí chuyện muốn nhờ Minh giúp. – tôi gắt gỏng.
Thấy tôi có vẻ khó chịu, anh không nói một lời nào nữa. Tôi phóng lên xe Minh và ôm vào eo nó. Nhìn sang gương mặt anh lộ lên một vẻ buồn khó tả, anh lủi thủi dẫn xe ra về mà trên gương mặt rất nhiều nỗi niềm. Thấy anh đã mất dạng, tôi quay sang cám ơn Minh vì đã hợp tác rồi chào nó mà ra trạm xe đón xe bus mà về. Mặc dù là Minh cũng có ý đưa tôi về, nhưng tôi đã từ chối vì tôi không quen lắm khi ngồi xe của người lạ, và hơn nữa đó không phải là xe của anh. Tình trạng ấy kéo dài suốt 3 ngày, tôi đã thấy được nét tiều tụy hiện rõ trên gương mặt của anh, tôi cũng buồn không kém anh, nhưng việc anh lừa tôi thì tôi chưa thể bỏ qua được. Ngày thứ 4 anh đã không đến nữa, không có anh tôi thật sự giống như đi học mà thiếu cặp sách, thiếu mất 1 thứ quan trọng của chính mình. 3 ngày không có anh đến, tôi buồn thấy rõ, không nói không cười với bất cứ 1 người bạn nào trong lớp. Tôi bắt đầu thấy nhớ anh, nhớ anh lắm, vì chưa có lúc nào mà tôi không gặp anh suốt mấy ngày như thế. Tôi đánh liều lén đến nhà anh để nhìn anh cho đỡ nhớ, nhưng cửa đã khóa, tôi đến công ty thì họ bảo cả tuần nay anh đã không đi làm. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, tôi không biết mình nên làm gì, gọi điện cho anh thì mình hạ mình sao, còn không gọi thì chắc tôi sẽ điên mất vì lo. Mượn đt thằng Minh tôi bấm số của anh thử. Điện thoại báo không liên lạc được, tôi bắt đầu đứng không vững và có cảm giác choáng. Tôi tưởng tượng bao nhiêu thứ trong đầu, mọi thứ đều là điều xấu. 10 hôm rồi, 10 hôm không có 1 miếng tin về anh, tôi đi đến khắp những người bạn của anh mà tìm nhưng họ nói là không liên lạc được với anh hơn 1 tuần nay. Tôi bắt đầu khóc vì sợ và vì nhớ. Tôi trở về nhà với một tinh thần mệt mỏi, tôi thật sự đuối lắm rồi, cái mệt, cái lo, cái nhớ trộn lẫn vào nhau như cắt lòng. Bỗng điện thoại reo, tôi trông chờ người gọi là Bự (tên thân mật tôi đặt cho anh trong điện thoại) nhưng số lạ, hoắc tôi nhận máy:
– Dạ alo, Phi nghe ạh.
– ……- không thấy một tiếng nào trả lời.
– Dạ alo, Phi nghe ạh. – tôi lập lại một lần nữa.
– Nhok khỏe không? – giọng của anh tôi nhận ra ngay.
Không trả lời câu hỏi của anh, tôi xổ 1 sọc:
– Bự ở đâu vậy? Bự đang làm gì? Sao em gọi cho Bự hok được? Bự đang ở đâu. Sao Bự hok nói gì với em hết vậy? Huhuhu – tôi khóc òa.
– Nhok sao thế? Có chuyện gì với nhok hả? Nhok sao thế, nhok đừng khóc, từ từ nói Bự nghe xem nào? – anh cũng cuốn lên như tôi.
– Sao Bự đi mà không nói gì hết, em lo cho Bự lắm, em sợ Bự có chuyện gì? Em gọi điện cũng hok được? Bự định bỏ em luôn đúng hok? –tôi tức tưởi.
– Đâu có đâu, Bự đâu bỏ nhok, tại Bự buồn quá nên mới về quê chơi với ba mẹ nhok nè, điện thoại hết pin mà hok có đồ sạc nên Bự để luôn để người khác không làm phiền. Nghĩ ngơi 1 thời gian cho nó thoải mái. – anh cười
– Vậy cũng hok muốn em làm phiền luôn đúng hok? Bự đi vậy thì Bự đi luôn đi. Hic. – tôi tức tối.
– Nhok sao thế? Không phải đâu, Bự không liên lạc với nhok là bởi vì sợ nhok còn giận Bự. Nhưng nhớ nhok nhiều quá không chịu nỗi nên Bự mới gọi cho nhok đó. – anh nhẹ nhàng đến ấm áp. – nhok sao thế? Có chuyện gì hả?
– Bự về đi, đừng ở dưới quê nữa? Em…mà thôi Bự về đây đi. – tôi lấp lửng.
– Nhok sao thế? Nhok bệnh ở đâu hả? Hay có chuyện gì? Nhok nói Bự nghe xem – thấy tôi lấp lững anh càng lo.
– Hok có, tại em nhớ Bự thôi. Bự về thành phố được không? – tôi nhỏ dần tiếng.
Nghe được câu nói đó, anh biết tôi đã hết giận, anh bảo anh về ngay, anh về liền. Có lẽ anh đã rất vui khi nghe được câu nói đã. Đã gần 1 năm quen rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nói nhớ anh. chắc anh sẽ vui lắm. 45 phút sau anh đã có mặt ở nhà cô tôi, anh gọi tôi ra và chở tôi đi vòng vòng, sao đó anh dừng lại 1 khu giải trí nhỏ, anh bảo:
– Có muốn vào đó chơi không? Lâu lắm rồi Bự không thấy nhok cười khi nhok đu ngựa và vào nhà banh. Có muốn vào không?
– Thôi em không vào đâu. Em chỉ muốn ngồi đi nhìn vào thôi. – tôi thỏ thẻ.
– Vậy chờ Bự một chút nhé. Bự đi đây mua cái này tí. – anh bảo.
Anh mở cửa đi đâu đó, còn tôi thì ngồi trong xe nhìn bọn trẻ chơi đùa cười thỏa thích. Vì lâu lắm rồi không ngồi trên xe hơi cùng anh nên tôi chỉ muốn ngồi lâu hơn thôi. Anh quay lại trên tay với 1 đóng thức ăn.
– Chúng ta ngồi trong xe vừa xem các bé chơi vừa xem phim và ăn bánh nhé! Chịu hok? – anh hỏi tôi.
– Dạ cũng được. – tôi đồng ý.
Ngồi trên xe anh nói biết bao nhiêu là điều, anh nói cho tôi biết về cảm giác không có tôi trong suốt những ngày không có tôi, và anh cũng giải thích với tôi về việc tối ngày hôm đó. Nghe anh kể và thấy được sự chân thành của anh làm tôi thấy mình cũng có lỗi. Bất chợt anh hỏi:
– Không có Bự bên cạnh chắc không ai phiền nhok hết đúng hok? Nhok với Minh sao rồi? – anh hỏi có vẻ đầy nỗi niềm.
Hóa ra anh tưởng rằng tôi và Minh đang quen hay sao ấy.
– Em và Minh hả? Chúng em vẫn vui vẻ bên nhau. Không có gì cả. – tôi lém lĩnh.
– Vậy Bự mừng rồi, mong rằng Minh đừng làm cho nhok buồn, Bự thì không sao đâu, Bự sẽ tập cho quen, nhưng lúc này Bự vẫn chưa chấp nhận được, Bự sẽ cố gắng quen và Bự sẽ không bỏ nhok nữa đâu, Bự sẽ ở bên nhok và ủng hộ nhok mà. – anh nói với vẻ mặt ụ xóm – Bự không ganh tỵ hay ghét bỏ Minh hay bỏ rơi nhok đâu, vì vậy nhok đừng….
Không để anh nói dứt lời tôi đã nhẹ nhàng quàng tay qua phía anh và kéo anh lại phía tôi. Tôi ôm anh thật nhẹ nhàng, như muốn nói với anh thật nhiều điều. Tôi cảm nhận được người đang trong vòng tay tôi đang nhỏ lại, và bỗng chốc tôi thương anh vô cùng và càng hiểu anh hơn. Tôi có thể lắng nghe được tâm trạng anh lúc này đang rất tệ. Không để anh suy nghĩ nhiều, tôi thỏ thẻ:
– Em với thằng Minh hok có gì đâu, Bự đừng hiểu nhầm, vì giận Bự nên em mới làm vậy thôi, chứ thật ra không có ai thay thế được Bự hết, mặc dù không thể đối với Bự như Bự đối với em, nhưng đối với em Bự rất quan trọng.
Nghe được câu nói ấy dường như anh rất yên lòng, anh choàng tay vào lưng tôi rồi ôm tôi chặt hơn, có lẽ anh đã hiểu được tình cảm của tôi dành cho anh, nó không phải là tình yêu nhưng nó cũng vượt ra khỏi tình anh em, nó là một tình cảm gì chính anh và tôi cũng không biết được, nhưng có lẽ chưa bao giờ anh hạnh phúc như lúc này.