Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 7
CHAP 7
Ba hôm sau mẹ tôi được ra viện, anh đã đến từ rất sớm để làm thủ tục cho mẹ tôi. Tôi và mẹ ra xe để chuẩn bị về quê, vừa bước ra xe tôi đã choáng ngợp vì một đóng thứ trên xe: 2 thùng sữa anlene bổ xương chắc có lẽ để cho mẹ, rồi quà cáp tùm lum. Anh vừa vào xe tôi hỏi ngay:
– Trời đất ơi, đi đâu mà mua đồ cả đóng vậy nè, bộ định di cư luôn hả trời.
– Ủa hai àh, con mua gì mà lắm đồ thế hả con? – mẹ hỏi ảnh.
– Dạ con mua sữa cho mẹ với 1 ít đồ cho ba và bên nội với ngoại. – anh mau mắn trả lời.
– Trời ơi, mua chi cho tốn kém vậy con! – mẹ tôi bảo.
– Đâu có gì đâu mẹ, coi như là lễ ra mắt của con mà. Hì – anh cười
Về đến quê, hàng xóm cứ đưa mắt nhìn, vì trước giờ nhà tôi chưa có ai đi xe hơi về đậu, vậy mà hôm nay có nên ai cũng nhìn hết, anh bước xuống xe rồi kế đó là mẹ và tôi. Mọi người đều trầm trò trước vẻ đẹp của anh và của chiếc xe (bỏ quen đi vẻ đẹp của tôi và mẹ! Hic). Tôi dẫn mẹ và còn anh thì tay xách nách mang đồ đạc trông rất tội nghiệp. Ba tôi cũng nghe nhiều về anh nhưng đến nay mới biết, ba cũng vui vẻ khi thấy anh, anh như vậy người nào nhìn mà không có thiện cảm, ngoại trừ tôi. Hì. Anh hầu như lấy được thiện cảm của mọi người từ gia đình tôi cho đến lối xóm, anh đi chung với tôi và mẹ thăm 2 bên nội ngoại cho biết mặt rồi về nhà dùng cơm. Anh nghĩ trưa cùng tôi trong căn phòng bé nhỏ của tôi. Điều lạ lùng là trước mặt ba mẹ tôi anh chẳng hề gọi tôi là nhok mà chỉ kêu tên chính vì thế cũng làm tôi khá thoải mái. Bước vào cung của tôi anh bảo:
– Trời phòng của nhok đây hả? Giống cái lỗ mũi quá nhỉ, chắc chừng 5 mét vuông chứ gì. Đã vậy còn chưng tùm lum thú nhòi bông và sách. Tường thì còn dán đầy hình của Đan Trường nữa chứ. Đúng là giống như những gì anh tưởng tượng. Hahaha!
– Anh đừng có vô duyên nha! Nhà tôi không khá nên phòng tôi nhỏ là đúng rồi, hơn nữa đây là phòng riêng, tôi có quyền chứ. Hứ, anh đừng có mà ở đó mà cười tôi. – tôi hơi quạo.
– Không anh đâu chọc nhok đâu, nhok thích thú nhòi bông hả? Sao mà phòng nhiều thú thế? Của ai tặng thế? – anh tò mò.
– Là của những người ái mộ và thương yêu tôi chứ ai! Hứ – tôi lên mặt.
Nghe câu nói đó của tôi hình như sắc mặt anh có vẻ không được vui, rồi anh ngã lưng xuống chiếc giường bé tẹo của tôi mà nghĩ ngơi, anh ngoắc tôi lại nằm cạnh nhưng tôi không chịu vì chiếc giường rất nhỏ chỉ đủ cho 1 người nằm.
– Lại đây nằm với hai nào út, không nghe lời anh hả, anh mét mẹ đó nha. – anh bày trò chăm chọc.
Tôi vẫn không bước lại, nhưng vì đau lưng quá nên cũng phải bước đến gần hơn nữa nằm kế anh rất thích, anh rất thơm. Nhưng ngặt nổi tôi sẽ nằm ở đâu vì chiếc giường quá nhỏ. Đang phân vân chưa biết giải quyết thế nào thì anh đã kéo tay tôi xuống làm tôi ngã nhàu lên mình anh. Tôi ngại quá liền nhanh chóng nhõm dậy, nhưng anh đã khóa tay lại ghì tôi.
– Nằm im nha, hok anh nói mẹ là em không cho anh nằm trên giường đuổi anh xuống đất đó, anh nói mẹ là em đối xử tệ với anh đó. – anh hâm dọa.
Tôi đành nằm im trên người anh, tôi biết lúc này anh vui lắm, chắc anh đang cười thầm trong bụng đây. Nằm trên người anh tôi ngửi được 1 mùi thơm rất dễ chịu, một mùi thơm quen thuộc mà tôi và anh hay sử dụng, là mùi của chai nước hoa đã khiến tôi và anh quen nhau. Nghĩ lung tung nên tôi ngủ hồi nào tôi không hay, và anh cũng vậy. Tĩnh dậy tôi thấy tôi vẫn nằm trên người anh và anh vẫn nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ra để bước xuống nhưng không tài nào kéo ra được.
– Định đi đâu thế nhok – anh hỏi làm tôi giựt bắn cả mình.
– Thì đi xuống chứ đi đâu. Không lẽ anh không thấy mỏi ah. – tôi trả lời.
– Không, nhok cứ nằm đi, nằm suốt đời anh cũng không mỏi. – anh đáp.
– Mệt anh quá, em đi xuống phụ mẹ dọn cơm đây, ăn rồi còn lên nữa. – tôi bực.
Mẹ thấy 2 anh em của tôi ra liền dọn cơm để anh em tôi ăn rồi chuẩn bị lên. Trong suốt bữa ăn cách nói chuyện của anh với tôi rất lạ, hoàn toàn khác hẳn với lúc bình thường. Lúc có anh và tôi, anh nhẹ nhàng và rất ấm áp, nhưng khi trước mặt ba mẹ và người khác anh khó chịu, khó ưa và gay gắt với tôi. Đúng là một con người 2 mặt. Dùng cơm xong anh và anh trở về thành phố, trên xe tôi gắt gỏng:
– Tại sao anh lại vậy hả? tại sao anh lại có cái cách xử như thế nhỉ, đúng là giả tạo. Hứ!
– Nhok nói gì anh hok hiểu gì hết? Là sao hả? – anh ngơ ngác.
– Hứ, trước mặt ba mẹ anh là 1 con người khác còn trước mặt em anh lại là 1 người khác. Sao anh 2 mặt thế hả? Đúng là…hứ – tôi tức tối.
– Trời, hok lẽ trước mặt ba mẹ và người khác anh đối xử với nhok như bình thường thì chắc nhok sẽ không tránh khỏi những lời dị nghị đâu. Haiz. Không hiểu cho anh mà còn trách anh nữa àh. – anh giải thích.
Nghe câu nói của anh xong lúc này tôi mới suy nghĩ. Thì ra anh đang cố bảo vệ cho mình và cũng một phần cố ý che mắt thiên hạ về tình cảm của anh dành cho tôi. Nếu biết ra chuyện anh thích tôi chắc có lẽ ba mẹ tôi sẽ không cho tôi giao du với anh nữa. Chúng tôi về đến chợ Tân Bình đột nhiên anh dừng lại:
– Nhok nè chờ anh một tí nhé, anh vào chợ mua tí đồ cần thiết, anh ra ngay, nhok ở trong xe chờ anh nhé.
– Ủa anh mua cái gì mà hok cho em đi theo thế, tự nhiên bắt em ngồi trong xe thế? – tôi tò mò.
– Thôi, anh đi mua có 1 thứ nhỏ thôi, em ngồi trong xe trông xe luôn, anh ra ngay mà. – anh lại bảo.
– Uhm anh đi nhanh nhanh nha.!- tôi đành để anh đi.
Khoảng 15 phút sau anh quay ra với một cái bao đen thui to đùng, không biết đó là cái gì, tôi tò mò lắm. Anh bỏ nó vào ghế dưới của xe mà không cho tôi biết đó là cái gì hết. Về đến nhà tôi, anh đưa cho tôi cái bịch đen đó và bảo vào nhà hãy mở ra xem. Anh chào tôi và bảo mai sẽ đến sớm đón tôi đi học. Vào nhà tôi ù ngay lên phòng nhanh chóng mở ngay cái bao đen đó ra xem là thứ gì. Thật thích vì đó là 1 con masimaro bằng bông to thật to, nó có thể được dùng để làm ghế dựa để ngồi, đặt nó xuống ngồi lên 2 cái chân của con thú bông mà tôi chỉ bằng phân nữa của nó. Món quà còn kèm theo 1 trang giấy nhỏ: ”hy vọng là nhok thích món quà này của anh, hãy ôm nó khi cảm thấy buồn nhé, và hãy tâm sự với nó khi không có anh bên cạnh nhé. Anh iu nhok lắm ^^”. Nội dung của tờ giấy là thế, đọc xong tôi chỉ biết cười, đang tận hưởng niềm vui đó thì anh gọi.
– Sao nào thix hok nhok, phải nhớ là con thú đó là anh khi anh không có bên cạnh nhok đó nhé. Ở ngoài thì có anh về nhà thi có nó, phải thương nó như thương anh đấy nhé.
– Hứ! Anh là anh còn thú là thú sao mà giống nhau chứ. Mà em thix thú bông hơn thix anh. Pleu pleu. – tôi giã lã.
– Nhok đang làm gì đó, chuẩn bị ngủ chưa? – anh hỏi
– Chưa ngủ được, đang nhớ thằng bạn. – tôi trả lời
– Hả? Cái gì? Nhớ ai? Thằng bạn nào? Bởi vậy, chẳng bao giờ nhok nói nhớ anh, vậy mà lại nhớ đến mấy đứa bạn của nhok. Hứ! Buồn 5 phút. – anh giận.
– Hok phải tại bạn em nó mất rồi, nên tự nhiên lại nhớ nó mà. Sao anh lại cà nanh với những người đã mất nhỉ. – tôi lên giọng.
– Ủa vậy hả? Ai biết đâu. – anh cười.
– Đang ghen hả? Sao quạo vậy? – tôi đùa.
– Uhm! Ghen đó hok được hả? – anh tấn tới.
– Thôi em đi ngủ đây, em mệt quá rồi, mai còn đi học sớm nữa. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon nhé anh! – tôi mệt mỏi
– Uhm, nhok iu của anh ngủ thật ngon nhé, hẹn sáng mai gặp.- anh nhẹ nhàng.
Sáng hôm sau cũng như thường lệ anh cũng đến đón tôi đi học và cũng ăn sáng với nhau, hôm nay lớp tôi có 1 bạn sinh viên chuyển đến, nghe nói là chuyển từ ngoài Đà Lạt vào, ai cũng nháu nhàu chờ xem mặt. Các bạn nữ thì nôn nóng lắm, vì nghe nói bạn trai ấy rất đẹp. Cậu ta vừa mới vào cả lớp đã ồ lên thật lớn. Cậu ta cao và cũng rất điển trai. Phòng công tác sinh viên dẫn bạn ấy vào và bảo bạn ấy lựa chọn chỗ ngồi. Trong lớp tôi vốn trong rất nhiều chổ, và bên cạnh tôi cũng trống, vì trước giờ tôi chẳng cho ai ngồi chung. Bất chợt bạn ấy bước đến:
– Xin lỗi mình có thể ngồi ở đây được không?
Vốn tôi đã không thích bạn mới này, vì chưa gì hết mà bước vào đã làm xôn xao lớp học cướp mất vị trí “sao” của tôi nên tôi hok thix.
– Không được bạn ah, chỗ này có người ngồi rồi, xin lỗi bạn ngồi chỗ khác nhé.- tôi từ chối.
– Chỗ đó có ai ngồi đâu bé, bé cho bạn đó ngồi đi, ngồi ở cuối lớp sao mà học được. – cả lớp nháu nhào năng nĩ tôi.
Mặc dù không thích nhưng bị bạn bè lật tẩy thẳng như vậy tôi cũng không còn cách nào khác đành phải cho bạn ấy ngồi. Ngồi bên cạnh, tôi mới có dịp nhìn cậu ta kỹ hơn, bạn ta đẹp thật, có 1 nước da thật đẹp, đúng là người ở xứ lạnh có khác. Còn cậu ta thì cứ hỏi tôi hết cái này đến cái kia, tôi không ưa tí nào, không muốn trả lời luôn đó. Ra về cậu ta cũng lót ngót đi theo tôi hỏi này hỏi nọ, thấy tôi có người đi kè kè anh Phong có vẻ không hài lòng lắm.
– Ai vậy nhok? – anh hỏi
– Àh một người bạn vừa mới chuyển đến lớp em ấy mà. – tôi nhanh nhảo đáp.
2 người bọn họ chào nhau rồi anh chở tôi về. Anh bảo lát nữa 8h anh sẽ qua đón tôi đi xem phim. Hì, tôi thix lắm vì vốn tôi mê đi xem rạp lắm. Tôi về nhà nhanh chóng tắm rửa và ăn bận thiệt đẹp để lát anh đến đón. Ngồi chờ cả buổi mà vẫn không thấy anh đến, tôi quạo quọ gọi cho anh:
– Anh đang ở đâu thế? Anh có đi xem phim với em không? Sao anh bắt em chờ cả buổi thế? Anh đang ở đâu?
– Anh xin lỗi nhok, anh có việc đột xuất nên không đi với nhok được, anh xin lỗi, mình sẽ đi xem phim vào khi khác nhé. – anh xin lỗi.
– Anh có việc gì hả? Ít ra anh cũng phải gọi báo với em sớm hơn chứ, có đâu mà anh để em chờ thế hả? Anh thật quá đáng – tôi cáo và quát.
– Em đừng giận, anh xin lỗi mà, anh có việc đột xuất không bỏ được nên mới thất hẹn với em, em đừng giận mà. – anh khẩn thiết.
– Thôi được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi, em đi 1 mình không cần anh nữa. – tôi dập máy ngang.
Buồn lắm, vì chuẩn bị mọi thứ mà bị người khác cho leo cây nên tôi rất khó chịu, tôi đi lang thang ra khu vui chơi ở công viên Lê Văn Tám chơi. Đi lang bang tình cờ tôi gặp cậu bạn mới chuyển đến lớp tôi tại đó.
– Ủa Phi, Phi đi đâu vậy? – Minh (tên cậu ta) hỏi.
– Nhà tôi ở gần đây mà, tôi ra đây chơi không được àh? – tôi trả lời
– Vậy hả, nhà Phi gần ở đây ah, hì. Thix nhỉ, Minh cũng ở gần đây. Ah, Phi đi 1 mình hả? – cậu ta lại hỏi.
– Không thấy sao còn hỏi hả trời. – tôi gắt gỏng
– Vậy Phi có muốn đi cùng Minh hok? Minh đang định đi mua 1 ít đồ với lại đi xem phim. Đi chung nhé.
Mới đầu không muốn đi vì tôi có ưa gì thằng này đâu mà đi, nhưng không đi thì biết làm gì bây giờ, nên đi luôn với nó. Đi chung và tiếp xúc 1 lúc thấy nó cũng được, cũng không khó ưa như mình nghĩ. Chúng tôi đi xem phim thì nó chở tôi về. Ra lấy xe tôi loáng thoáng thấy bóng dáng của anh. Anh cũng vào nhà xe ở rạp Hòa Bình lấy xe, tôi núp vào 1 góc để nhìn kỹ xem có phải là anh không? Quả đúng không sai, đó là anh. Anh vừa dắt xe ra thì có 1 người con trai nhàu lại ôm chầm lấy anh rồi ngồi phía sau để anh chở đi. Tôi nóng hết cả người, kịp lúc đó Minh cũng dẫn xe ra, tôi năn nĩ nó chở tôi rượt theo xem anh đi đâu. Chạy một hồi tôi thấy anh dừng xe tại 1 cái quán, nhìn lên bảng hiệu tôi giật mình vì đó là vũ trường Maxim. Xe anh dừng lại thì có người coi xe dẫn vào, anh và người thanh niên đó cặp kè nhau đi vào đó. Không muốn đứng ở đó thêm 1 giây phút nào nữa, tôi kêu Minh chở tôi về mặc dù thằng nhỏ hok biết chuyện gì hết. Về đến nhà tôi gọi ngay cho anh nhưng cố tỏ vẻ không có gì:
– Ủa anh đang ở đâu vậy? – tôi cố gắng lắng nghe xem có tiếng nhạc xập xình không.
– Anh vừa mới về tới nhà. – anh trả lời điềm tĩnh.
– Hôm nay anh đi đâu vậy anh. – tôi cố gắng nén giận vờ như không biết.
– Àh, hôm nay anh đi gặp một vài người khách hàng ở công ty, nên giờ mới về nè. – anh giã dối.
– Vậy ah, có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không anh? – tôi hỏi gặn lại.
– Thật mà! Mà có gì không nhok, sao nhok lại hỏi vậy? – anh tò mò.
– Anh là đồ dối trá. – tôi hét lớn rồi dập máy.
Thấy tôi bức xúc mà anh không biết nguyên do, anh gọi lại liên tục nhưng tôi không bắt máy, sốt ruột quá nên anh chạy thẳng đến nhà cô tôi để gặp. Cô tôi gọi tôi xuống nói anh đợi ngoài cửa, tôi không muốn ra, nhưng cô tôi mắng như vậy là bất lịch sự. Bước ra gặp anh mà tôi bực bội và muốn oánh anh một chập vì anh đã lừa tôi.
– Sao nhok lại mắng anh như vậy? – anh hỏi
– Tôi không rãnh mà mắng anh, chỉ cảm thấy tôi thật ngu ngốc để bị anh lừa thôi. – tôi quạo
– Anh lừa nhok cái gì? Anh không hiểu nhok đang nói gì hết? – anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
– Có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không? Hay gặp nhau ở Hòa Bình rồi lại dẫn nhau vào vũ trường Maxim hả anh? Khách hàng gì mà gặp nhau ở những chỗ đó hả anh? Tôi đâu có ngốc đâu mà gặp khác ở đó. Công ty của anh là những chỗ đó đó hả?
Lúc này anh cứng họng, anh không biết nói gì mà chỉ biết lắng nghe tôi trúc giận, khi tôi đã nói hết anh mới hạ giọng:
– Anh xin lỗi, anh không muốn dối nhok đâu, nhưng vì thằng bạn anh đang có chuyện buồn, nó muốn gặp anh tâm sự nên anh mới gặp nó. Nhưng sợ nói với nhok thì nhok sẽ giận và nói với nhok đi những chỗ đó nhok sẽ có ác cảm với anh nên anh không nói.
– Anh không cần giải thích, và cũng không cần mắc công giải thích, tôi không muốn nghe gì hết. Tin anh một lần đã đủ để tôi bán lúa giống rồi. Tôi không muốn tin anh nữa, xin anh về cho. – tôi cáo.
– Anh nói thật anh với người đó không có gì mà, chỉ là nó muốn tới những chổ đó nên anh mới đưa nó tới, xong anh ra về liền mà. – anh giải thích.
– Tôi không cần biết anh và người đó có gì không, điều đó không liên quan đến tôi, vào những chỗ đó mà không có chuyện gì có mấy thằng ngốc mới tin. – nói xong tôi bước ngay vào nhà.
Vào nhà anh nhắn tin cho tôi: “anh nói thật mà, nhok tin anh đi. Anh với anh ta không có gì hết. nếu anh và anh ta có gì với nhau thì cho ngày mai anh sẽ không còn trên trần gian này nữa. Em hãy tin anh mà”