Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 4
CHAP 4
Sáng sớm thức dậy bước ra khỏi nhà để đi học, thui thủi đi đến trạm xe bus mà sao tôi bỗng có cái cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó, phải chăng hôm nay đi học mà không có anh. Cả ngày ở trường, mà đầu óc của tôi cứ nghĩ về anh, không biết anh đang làm gì? Tại sao anh không đến ăn trưa và đón mình? Một ngày không có anh là một ngày tôi không làm và học được gì cả, đã vậy anh cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin, điều đó làm tôi càng buồn hơn. Hôm sau cũng vậy, rồi đến một tuần sau cũng vẫn không tin nhắn hay không gọi điện. Tôi đã rất buồn, buồn như chưa tuần buồn, tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi….nhưng rồi lần lần tôi cũng trở về cái nhịp sống của trước kia, không có anh bên cạnh nữa. Rồi ngày thứ 8, cũng như mọi ngày của tuần qua, không có anh tôi vẫn đến trạm xe bus đi học, mới mở cửa ra thấy anh, lòng tôi vui như mở hội, nhưng mặt thì vẫn ngó lơ, tôi vừa mừng vừa giận. Đi phớt ngang như không nhìn thấy anh.
– Nhok! Nhok! Sao thấy anh mà đi luôn vậy? Trời, anh đừng sờ sờ đây mà! – anh nói vớ theo tôi.
Tôi quay lại nhìn quanh quẩn, sau đó tiếp tục đi như không nhìn thấy gì cho đến khi anh chạy đến níu lấy vai tôi:
– Trời trời, anh ở đây mà nhìn đâu thế trời. Nhok làm cái gì ngộ vậy ta?
– Dạ xin lỗi anh là ai vậy ạ? Anh quen tôi ah? – tôi xa lạ.
– Trời! Má ơi! Ngộ đời vậy? Mới 1 tuần không gặp mà quên à? – anh bảo
– Chắc anh lầm tôi với ai rồi, tôi chưa gặp anh bao giờ mà. – tôi nói tiếp
– Giận hả nhok? Anh xin lỗi, tại tuần qua anh bận quá nên anh…- anh nhẹ giọng
Tới lúc này như bao nhiêu bức xúc bỗng vỡ oà, tôi không kiềm nén được nữa xong tới anh và xổ ra 1 tràn như học thuộc.
– Anh bận hả? Anh bận gì mà dữ vậy, bận đến mức không có thời gian để gửi một tin nhắn cho em, bận đến mức tối cũng không có thời gian gọi một cuộc điện thoại hả, hình như tôi đã bị anh lừa bịp thì phải, được 3 ngày quan tâm và đối xử tốt rồi đùng một cái bị cho rơi như 1 con búp bê cũ.
Anh không nói một lời mà chỉ đứng yên nghe tôi trút cơn giận, thấy tôi nói đã hết, anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi và nói:
– Anh xin lỗi nhok? Anh bận thật vô tâm, và anh thật có lỗi vì để nhok thế này, nhok đừng như vậy, thấy nhok như thế anh chịu không nổi đâu. Anh thật tình không biết làm sao để nhok hết giận, nhưng anh thật lòng xin nhok tha thứ.
Nằm gọn trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, và hơi ấm từ anh toả ra, nước mắt tôi như muốn tuôn ra nhưng sợ bị chọc huê là mít ướt nên cố kiềm nén lại. Anh thỏ thẻ vào tai tôi:
– Thôi lên xe đi, anh chở đi học, không thì trễ bi giờ.
Tôi như 1 đứa con nít nghe lời từ từ ngồi lên xe, bao nhiêu niềm vui như đang từ từ trở lại. Có lẽ anh là một vật gì đó với tôi mà không thể thiếu vào buổi sáng và buổi trưa. Anh đưa tôi đến trường và vẫn là 1 bình sữa 2 lít. Trưa hôm đó anh lại đến ăn trưa cùng tôi, anh hỏi:
– Chiện anh nói với nhok về việc qua nhà anh sống đỡ nhok đã nói với gia đình chưa?
– Dạ rồi! Nhà cho rồi nhưng em thì còn đang suy nghĩ. Tại ở chung với người không quen biết nên em không thích. – tôi vẫn còn lẫy anh.
– Trời sao không quen biết trời? – anh bất ngờ hỏi
– Thì đúng rồi, không quen biết, mới gặp hồi sáng này thôi, sao mà quen mà biết được
Anh cười cười rồi nhắc cái ghế ngồi gần lại tôi và nói:
– Chào nhok! Anh tên là Thanh Phong là nhân viên văn phòng, 27 tuổi, vì quá ái mộ nhok nên xin được làm quen có được không ạ?
Tôi cười sặc sụa trước cái cách làm lành của anh, thấy tôi cười anh cũng an tâm hơn nhiều, rồi anh lại tiếp tục hỏi về việc đó. Tôi hẹn với anh là tôi sẽ dọn qua vào tháng sau. Mặt anh hớn hở lên và cười rất tươi:
– Vậy ngày mai anh chở nhok qua nhà anh cho nhok xem nhà của anh và phòng của nhok nhé.
– Dạ sao cũng được. – tôi ngoan ngoãn đáp.
Sáng hôm sau anh chở tôi đến nhà của anh tại chung cư phía sau chợ Văn Thánh, vừa mới mở cửa nhà vào tôi dường như choáng ngợp về căn hộ của anh, nó thật đẹp, đầy đủ tiện nghi và màu sắc rất hài hoà. Tôi lẻo đẻo theo anh vào căn phòng mà mình sắp ở. Vừa mở cửa phòng ra tôi đứng chết trân, vì những điều tôi nói với anh trong quán trà sữa ngày nào giờ đây được tái hiện trong căn phòng này, từ màu sắc vật dụng mọi thứ. Tôi chưa hết bất ngờ thì nghe tiếng của anh:
– Hôm trước sở dĩ cả tuần anh không liên lạc với nhok là bởi vì anh muốn tạo cho nhok một sự bất ngờ, anh đã ở nhà để chuẩn bị mọi thứ và đi mua những vật dụng cho căn phòng như những thứ nhok thix. Anh muốn thiết kế một căn phòng như nhok vẫn mơ và phù hợp với tính cách của nhok. Nhok thix hok?
Tôi rưng rưng hạnh phúc và chạy đến ôm nhẹ vào anh như muốn cảm ơn. Anh cũng ôm lấy tôi và lấy bàn tay xoa nhẹ đầu tôi sau đó vẹo mà của tôi nói:
– Hết giận rồi chứ?
– Dạ hết rồi – tôi cười toét miệng.
Một tháng sau, tôi chuyển đồ sang nhà của anh, tất bật cả ngày trời, và anh cũng xin nghĩ làm để phụ tôi, tối hôm đó vì mệt vì cảm nắng nên tôi sốt cao. Anh chạy quanh chạy quận như con lật đật. Anh lo lắng khôn xiết, còn tôi thì cứ khăn khăn không chịu vào bệnh viện khám, thế là anh cũng phải chịu để tôi ở nhà chăm sóc. Anh túc trực bên phòng của tôi với thao nước. Anh chăm tôi rất cẩn thận, anh nấu cháo, pha sữa, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho tôi. Nằm mê man tôi thấy ác mộng, nên tôi bật dậy hét rất lớn. Anh hoảng hồn hát đổ thao nước và nhào tới ôm chầm lấy tôi.
– Chiện gì vậy nhok, có chiện gì mà nhok la dữ vậy? Nhok sao thế? Nói nói đi đừng có làm anh sợ.
– Em không sao đâu, chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi. – tôi lấy lại bình tỉnh và trả lời
– Không sao đâu, có anh ở đây, nhok đừng lo, nhok ngủ tiếp đi, khuya rồi. – anh trấn an tôi.
– Anh về phòng đi, em không quen anh ở đây đâu. Kỳ lắm. – tôi e dè nói (vì cũng mập mờ biết tình cảm bất thường anh dành cho tôi không đơn giản chỉ là anh em)
– Nhok ngủ đi, anh không yên tâm khi để nhok một mình, anh sẽ không ngồi ở đây đâu mà nhok lo, anh sẽ xuống đất ngồi và ngồi xa đằng kia kìa – anh thoáng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Mặc dù không đồng ý nhưng tôi không biết thế nào để làm khác hơn vì đây là nhà anh mà. mệt mỏi tôi thiếp đi và bên cạnh vẫn có anh. Sáng hôm sau, mở mắt ra tôi thấy anh vẫn ở cạnh tôi với một măm thức ăn. Anh đã thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho tôi. Tôi nhìn anh lòng cảm thấy hạnh phúc, mặc dù biết điều này là bất thường nhưng tôi chưa thể suy nghĩ nhiều vì giờ đây trước mặt tôi là anh, một người quan tâm đến tôi, và hơn nữa ngay lúc này tôi còn là một người bệnh.