Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 2
CHAP 2:
Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm để đi học, vừa bước ra khỏi nhà, tối giật bắn mình khi nhìn thấy anh với chiếc xe SH đang đứng ở cái ngõ hôm trước, tôi lúng túng không biết phải làm sao. Bất thình lình anh gọi:
– Đi học hả nhok, anh biết thế nào đứng đây cũng sẽ gặp nhok mà. Ai nhè mới đứng có chút đã gặp dc liền. hahaha
– Trời! Anh đứng đây để làm gì hả? Trời ơi mới sáng sớm mà quỷ đã ám con rồi hà! – tôi khó chịu nói.
– Hì, anh tới đón nhok đi học mà! Vui quá phải không? – anh cười đểu và nói.
– Thích ông nội tôi chứ thích, thấy anh là tôi muốn nẩu điên rồi hà.
Nói xong tôi bỏ đi một nước, anh cứ từ từ chạy xe kè kè bên tôi. Đến trạm xe bus, tôi lên xe mà không thèm để ý cái người đang đi theo mình đang làm gì và ở đâu? Ngồi trên xe tôi nghĩ lung tung, bất chợt nhìn ra cửa sổ tôi hết hồn khi thấy bóng anh đang chạy kè kè bên chiếc xe bus của tôi. Tôi nhìn ra nhe răng đay nghiến anh, nhưng anh chỉ cười trừ càng làm tôi bực hơn, nhưng vẫn cảm thấy thích thích vì được người khác quan tâm. Tôi đi vào trường và tới lúc này tôi cũng chẳng nhìn lấy anh một lần. Anh vẫn đứng đó, đứng ở đó cho đến lúc tôi ra về. Anh không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng theo tôi về nhà. Ngày 1, ngày 2…rồi 1 tuần sau vận vậy, đến đây lòng tôi bỗng có cái nhìn rất khác về anh, có lẽ tôi đã xiu lòng vì người này rồi thì phải. Trước khi vào nhà, tôi chậm chầm bước đến bên anh và nhẹ nhàng nói:
– Anh đừng đi theo em nữa, anh không đi làm hay sao mà cứ đi theo em hoài vậy?
– Có chứ, nhưng anh sẽ đi theo nhok cho đến chừng nào nhok chịu làm bạn với anh thì anh sẽ không đi theo nhok nữa. – anh bình thản trả lời.
– Trời ơi! Anh bệnh quá, như vậy anh sẽ bị đuổi việc bây giờ. Haiz ! – tôi hơi lo nói.
– Hì! Nếu được làm bạn với nhok mà bị đuổi việc thì cũng vui mà. Hihihihi – anh cười nhích mép trả lời.
Bỗng dưng lúc đó sao tôi thấy nụ cười của anh thật đẹp, nụ cười ấy làm tôi chết lặng và chỉ nhìn vào gương mặt của anh. Không hiểu sao lúc ấy cái nét đáng ghét của ngày nào giờ đây không còn nữa, mà hiện diện trước tôi lại là một người thật dễ thương.
– Nhok, nhok! Nhok nhìn cái gì mà dữ vậy! – anh lay tôi và gọi.
– Không có gì đâu! Thôi, anh đừng đi theo em nữa, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền đó, anh cứ theo em đến trường rồi đứng nhìn em hoài em ngại lắm. – tôi ngại ngùng nói.
– Vậy thì nhok làm bạn với anh nhé, và ngày mai anh đến đón nhok đi học được không? Chịu đi thì anh sẽ hok đứng ở ngoài nhìn lén em nữa. – anh đáng iu đòi hỏi:
– Uhm vậy cũng được! – tôi đành phải đồng ý.
Vừa dứt lời tôi nhanh chóng bước vào nhà mà không dám nhìn anh, vì sợ cái vẻ mặt ngây ngô vui mừng của anh làm tôi bần thần 1 lần nữa. Tối đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không biết mình quyết định như thế có đúng hay chăng, mãi suy nghĩ tôi ngủ lúc nào không hay biết. Sáng hôm sao tôi dậy thật sớm chỉnh trang mọi thứ thật đẹp vì tôi biết hôm nay mình sẽ được anh chở đi học, chỉ nghĩ đến đây cũng làm tôi cảm thấy thinh thích. Bước ra khỏi nhà tôi không khỏi ngạc nhiên vì hôm nay anh cũng ăn bận rất chỉnh chu, chỉ vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng bỏ gọn vào chiếc quần tây nhưng sao trong anh đẹp thế. Vốn có chiều cao 1m83 và cân nặng 72kg nên với tôi anh như một dũng sĩ. Tôi say đắm nhìn anh mà quên luôn chào hỏi, bất thình lình anh hỏi:
– Sao nào? Đã chuẩn bị sẳn sàng chưa nhok con? Lên xe nào!
Rồi anh cười te toét. Tôi hí hửng bước tới bên chiếc SH của anh và leo lên ngồi. Cảm giác được ngồi trên chiếc xe sang trọng đã thích lại còn được 1 người đẹp trai chở thì càng thích hơn. Trên suốt chặng đường đi đến trường chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, anh nói cho tôi biết khá nhiều về anh ( là 1 trưởng phòng kinh doanh quốc tế tại tòa nhà Kumho, với bằng thạc sĩ tại Úc và 1 bằng cử nhân tại Anh quốc), tôi bỗng nghĩ sao mà anh ấy giỏi thế lại còn giàu nữa (1 căn chung cư tại Văn Thánh và 1 tòa nhà tại Phú Mỹ Hưng ), tuy anh nói khá nhiều về anh nhưng 1 thông tin của tôi tôi cũng không tiết lộ. Đến gần trường anh ghé ngang một quán ăn và chúng tôi cùng nhau ăn sáng.
– Nhok ăn cái gì né! – anh nhẹ nhàng hỏi tôi.
– Em ăn phở, em thích phở lắm! Thế còn anh ăn cái gì! – tôi nhanh nhảu đáp.
– Nhok ăn cái gì anh ăn cái đó! Nhok thích phở thì anh cũng thích phở! Hì
Anh cười với tôi rồi trả lời làm cho tôi thấy ngượng chết được. Khi thức ăn được mang ra, tôi ăn ngấu nghiên, liếc sơ qua anh tôi thấy anh chỉ lựa thịt bò bỏ sang cho tôi mà chẳng ăn lấy một đũa. Anh nói:
– Nhok ăn nhiều và để mập lên nhé! Sau này muốn ăn gì anh sẽ mua cho… hì.
– Sao anh không ăn đi, anh không thích phở đúng không? Thế tại sao anh lại kêu phở. – tôi đoán biết điều đó và hờn mát hỏi anh.
– Nhìn thấy nhok ăn là anh thấy ngon rồi, tại thích phở nên anh kêu ra để nhok ăn được nhiều thịt hơn. Từ từ anh cũng sẽ tập ăn phở ngon như nhok vậy.
Anh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc, từ trước tới giờ chưa có ai đối tốt với tôi như vậy cả. Ăn sáng xong anh chở tôi lại trường, trước khi bước vào lớp anh nhanh chóng đưa vào tay tôi 1 hộp sữa 2 lít và cẩn thận dặn tôi là phải uống ở giờ ra chơi và mỗi khi khát nước. Anh ra đi với một nụ cười và cái nháy mắt đầy quyến rũ. Vào lớp mà tâm trạng tôi cứ lâng lâng sao ấy, nhiều cảm xúc dâng trao trong lòng 1 thằng kid mới lớn. Giờ học kết thúc, tôi chuẩn bị ra căn tin ăn trưa để 1h học tiếp ca chiều. Bất thình lình điện thoại của tôi reo lên, thấy điện thoại của anh tôi mừng mừng.
– Nhok đang ở đâu đó? Ra căn tin đi, anh đang ở căn tin chờ nhok ra ăn cơm nè. – anh thỏ thẻ trong điện thoại.
– Ủa sáng giờ anh không đi làm sao mà còn ở đây? – tôi gắt giọng.
– Có chứ! Anh làm rồi tranh thủ nghỉ trưa chạy qua ăn cùng em nè, em ra nhanh lên, hết giờ trưa bây giờ. – anh thúc giục.
Tôi bước ra căn tin thấy một bàn đầy thức ăn đã được dọn sẵn, thấy tôi anh cười thật tươi, và tôi nhìn anh cười đáp lại.
– Anh đến lâu chưa? Sao anh kêu chi nhiều thức ăn thế? Ăn sao mà hết – tôi thắc mắc.
– Anh đến chờ nhok được 10’ rồi. Thì đói nên mới kêu nhiều thức ăn thế này! Hì! Ăn cơm thôi đói quá rồi!
Nói xong anh quơ lấy chén cơm ăn nhanh như chớp, nhìn anh ăn mà tôi chỉ biết cười rồi cùng ăn với anh. Vừa ăn 2 anh em cùng nói chuyện với nhau về việc học. Tôi khâm phục anh thật vì cái gì, lĩnh vực nào anh cũng biết mà thậm chí còn biết rất rõ. Ăn xong anh ngồi đó tán gẫu với tôi 1 hồi rồi ra lấy xe chạy về công ty! Trước khi đi anh còn gọi tôi đến và nói:
– Lát chiều anh tới đón nhok về nhé! Chờ anh đó, không được đi xe bus à nha! Hok anh oánh đòn đó!
Tôi chẳng nói 1 lời nào hết mà chỉ le lưỡi trừ cho câu nói của anh. Tôi bước vào lớp mà quên khuấy hỏi anh 1 câu. Thôi kệ chiều hỏi cũng được. 5h 30 tan trường, anh đã có mặt đứng chờ tôi sẵn, tôi bước đến gần anh và thót lên xe ngồi. Vừa chạy xe tôi vừa thao thao bất tuyệt với các câu hỏi.
– Anh chờ có lâu không? Sao anh không để em đi xe bus mà tới rước chi cho cực vậy?
– Hì! tại vì không thích! Là người chở nhok đi thì phải là người đón nhok về chứ, như vậy mới đúng phận sự chứ. Đúng hok nè! – anh tinh nghịch trả lời.
– vậy sao buổi trưa anh chạy qua căn tin của em làm gì? từ công ty anh sang trường em đâu có gần đâu! Anh rãnh quá nhỉ?
– Không phải rãnh mà tại nhớ nhok chịu hok nổi nên mới chạy qua ăn trưa chung? Bộ hok được hả? vậy thôi mai mốt anh không qua nữa. – anh hạ giọng.
– Không phải, ý em không phải vậy em chỉ sợ phiền anh thôi, chứ có anh qua ăn em cũng vui mà. Chứ em không có ý gì đâu anh đừng hiểu nhầm.
– Uhm, vậy mai mốt ngày nào anh cũng qua ăn chung với nhok nhé. Hihihi – anh tinh nghịch là thế. – Nhok ah, không gặp nhok cũng bùn bùn, ở bên cạnh nhok anh rất vui.
Nói đến đây tôi cảm thấy vui và buồn cười lắm. Là một kid mới lên tp học năm nhất nên tôi không nghĩ gì quá nhiều, chỉ đơn giản nghĩ chắc tại anh ấy thấy mình con nít nên mới thương mình như vậy chứ tôi vẫn chưa biết anh có ý gì cả. Tôi cảm thấy vui vì nghe câu nói đó. Bất chợt xe thắng gấp làm tôi sa về trước, hoảng quá tôi lấy tay vòng qua eo của anh. Khi đã bình tình lại tôi rút tay ra thì anh lại nắm giữ tay tôi để yên như vậy. Tôi cũng chẳng nói gì mà vẫn để tay mình vòng qua eo của anh. Ngồi sát vào người anh tôi có cảm giác dường như anh đang cười thầm vì hạnh phúc. Và tôi cũng cảm nhận được cái cảm giác hôm nay được anh chở về thật khác so với những lần đi xe bus. Lâng lâng, hạnh phúc và có chút vui vui. Thật khó tả đối với một kid như tôi.