Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 10
CHAP 10
Vào đến rừng cao su, tôi coi như không có sự có mặt của anh, việc tôi tôi làm, mặc cho anh cứ nói. Nhìn thấy anh làm cho tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường để anh không phát hiện, được 1 lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi nên ngồi đừ vào 1 góc cây ngã lưng nghĩ, thấy thế anh cũng bước đến ngồi gần. Anh nhìn tôi với ánh mắt có nhiều thứ để nói, riêng tôi nhìn anh rồi gật đầu 1 cái nhẹ tỏ vẻ khách sáo (một kiểu chào hỏi mà trước đây chưa bao giờ tôi làm thế với anh).
– Nhok sao thế? Sao hôm nay lại chào Bự bằng cách đó? – anh hỏi.
– Àh! Có gì đâu anh Phong, thì lâu lâu chào như vậy cho nố lạ ấy mà. – tôi tỏ vẻ bình thường.
– Sao nhok không kêu anh bằng Bự mà lại kêu bằng anh thế? – anh lại hỏi
– Kêu bằng gì mà chả được hả anh? Miễn sao thấy được anh lớn hơn em là ok mà. – tôi lại cái kiểu ấy. – ah mà anh Phong nè, tình trạng sức khỏe của anh An sao rồi hả anh, ảnh khỏe chứ? Em nghĩ chắc anh cũng mau sớm khỏe thôi, vì anh Phong rất giỏi chăm sóc bệnh nhân mà. Đúng hok nè?
– Nhok đừng có nói kiểu đó với anh, thật ra nhok đang nghĩ cái gì? – anh quạo
– Em có nghĩ cái gì đâu? Em chỉ hỏi thăm anh An thôi mà. Sao anh lại cáo với em như vậy? – tôi giả vờ – thôi trễ rồi, em đi lấy mủ cao su đây, có gì thì nói sau vậy?
Tôi bước đi mà lòng buồn rười rượi, không biết vì lý do gì mà tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Bỗng gò má tôi đẫm ướt, thì ra tôi khóc. Tôi cố ý tránh để anh không thấy mình đang yếu đuối như vậy nên tôi đã đi sâu vào phía trong của rừng cao su. Tôi lơ đơ, lễnh đễnh lấy mủ cao su mà trong đầu cứ nghĩ về anh, không biết mình đang nghĩ cái gì, thật là bực cả mình. Tôi vừa đi vừa nghĩ không để rằng cành cây trên đầu mình lại có 1 con rắn đang nằm chờ cắn người, thấy tôi đi thơ thẩn, nó thả người xuống và cắn vào bả vai tôi. Tôi hoảng hốt vì bị rắn cắn, chưa kịp la thì bị trượt chân xuống 1 cái dốc ở gần đó, té sấp xuống tôi chỉ kịp kêu lên 1 tiếng:
– Áaaaaaaaaaaaa!
– Nhok………- thấy tôi la, anh bàng hoàng gọi tên tôi rồi chạy ngay về phía tôi.
Anh nhìn thấy tôi nằm xấp trên mặt đất mặt mày tái mét, không biết là chuyện gì, anh xấn tới đỡ tôi lên, vô tình chạm vào chỗ bị rắn cắn.
– Đau quá – tôi la
– Sao lại đau, sao thế nhok? – anh suốt ruột hỏi.
Tôi chỉ tay vào bả vai của mình, anh kéo nhẹ chiếc áo tôi xuống thì thấy vết răng, anh biết ngay tôi bi rắn cắn. Không để tôi nói một lời, và mặc dù không biết là rắn độc hay rắn thường nhưng anh đã nhanh chóng bế tôi lên và chạy nhanh về nhà cậu của tôi. Đặt tôi xuống giường anh nhanh chóng gọi cấp cứu, nhưng cậu tôi đã ngăn lại vì cậu đã xem qua vết thương, tại chỗ cắn cậu thấy cả hai hàm răng với nhiều vết chấm hình vòng cung, không thấy vết nanh nên cậu biết đây là rắn lành. Cậu bảo anh chuẩn bị nước và xà phòng để rửa vết thương cho tôi, sau đó còn phải sát trùng bằng dung dịch nữa. Anh không để cho cậu hay mợ rửa vết thương cho tôi mà chính anh sẽ là người làm nó.
– Cậu ơi, cậu có thể rửa vết thương cho con thôi, con không muốn làm phiền anh Phong đâu. – tôi gọi cậu đến giúp mình
– Để anh làm, anh không cho ai làm hết, nhok có ngồi yên không? Nhok muốn anh phải làm gì? – anh nổi cáo.
– Em không muốn gì hết! Em chỉ muốn nhờ cậu giúp em thôi, anh có thể ra ngoài được rồi. – tôi gắt giọng.
– Thật ra nhok sao vậy? Nhok lạ lắm, anh có nhiều chiện muốn nói với nhok, nhưng đây không phải là lúc. Trước hết hãy để anh rửa vết thương đã. – anh nhẹ giọng lại.
– Nhưng em thì không có chuyện gì để nói với anh hết. Anh có thể ra ngoài rồi. – tôi quay mặt sang hướng khác.
– Nhok có ngồi yên không? Nhok mà không im lặng và ngồi yên là anh hôn nhok ráng chịu đó. – anh hăm dọa
Tôi quay sang định cãi lại nhưng anh đã đặt sáng môi mình vào mặt tôi, nên tôi đành ngồi yên. Ngồi để ý một hồi tôi mới biết thì ra cậu và mợ tôi đi ra chợ mua thuốc cho tôi nên anh mới dám lộng hành như vậy. Tôi tức lắm, muốn ăn thua đủ với anh nhưng mà anh hăm dọa nên tôi cũng cắn răng mà chịu.
– Uhm! Vậy coi phải ngoan hok. – anh cười thật đẹp
Anh tỉ mỉ cẩn thận rửa vết thương cho tôi bằng nước và xà phòng, nhìn trong đôi mắt anh tôi biết được anh đang rất lo lắng, rửa xong bằng xà phòng anh lại xát trùng bằng dung dịch. Nhìn anh như vậy tôi lại nghĩ về cái chuyện trước đó, không biết vô tình hay cố ý nước mắt tôi lại rơi xuống, thoáng nhìn thấy vậy, anh rối bời:
– Nhok thế nào rồi, đau lắm hả? Có phải là anh làm mạnh tay quá không? Anh xin lỗi.
Thấy anh như vậy nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn. Tôi buồn và càng buồn hơn. Đoán biết được tôi đang buồn vì chuyện hôm trước, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:
– Anh với An không có gì đâu nhok đừng có lo, và nhok đừng có nghĩ lung tung rồi buồn, nhok buồn anh cũng không vui gì hết đâu.
– Em không có nói gì mà, anh với anh An nên đến với nhau đi, vì em cũng không mang lại cho anh được điều gì mà, nhưng em chỉ cảm thấy buồn vì anh sẽ không còn bên em nữa, và không còn thương em như trước nữa. – tôi thúc thích.
– Ai bảo thế? Anh sẽ không bên cạnh ai hết, anh chỉ ở mãi bên cạnh nhok của anh thôi. Vì An bệnh hơn nữa lại không có người thân nên anh mới quan tâm vậy thôi, nhok đừng như vậy mà. Có phải đó là nguyên nhân nhok trả lại anh sợi dây chuyền không. – anh trấn an tôi.
– Dạ – tôi thì thầm.
– Khờ quá – anh mắng yêu tôi thế đấy – anh sẽ mãi là của nhok mà không ai bắt anh rời xa nhok được đâu, không có nhok anh sẽ không sống nỗi đâu.
Tôi nửa vui nửa sợ, nửa tin nửa hok nhưng lại cảm thấy hạnh phúc.
– Hai anh em bây làm gì mà ôm nhau ghê thế? Gứm quá – chú tôi bước sộc vào.
– Ah, tại bé Phi nó sợ quá cứ khóc hoài nên con ôm để an ủi nó – anh nhanh miệng.
– Chú ơi, con sợ lắm, con có chết hok chú? Huhuhuhu. – tôi diễn theo.
Thế là 1 vở kịch được dựng lên để giải thích cho cảnh vừa rồi. Tối đêm đó, nằm trên tay anh, tôi không nói 1 lời nào hết, lâu một hồi tôi mới quay sang nói với anh:
– Hôm nay Bự làm vai trò anh Hai 1 ngày nhé, được không?
– Sao thế?…. mà thôi cũng được. – anh đắng đo những cũng bằng lòng.
Tôi quay sang ôm và gục đầu và ngực anh thỏ thẻ:
– Hai ơi! Út sợ lắm, út sợ một ngày nào đó Hai sẽ hok còn bên cạnh út, không thương út nữa. Khi đó chắc út sẽ buồn lắm.
– Ngốc quá! Hai sẽ chẳng đi đâu hết, Hai sẽ ở đây, ở bên út mãi mãi. Sẽ không ai bắt Hai đi khỏi út đâu cho dù bắt Hai cũng sẽ không đi. Hai chỉ đi khi nào út không cần Hai nữa, và xua đuổi Hai thì Hai mới đi. – anh thành thật
– Không đâu, út cần Hai bên cạnh mà, út sẽ chẳng bao giờ xua đuổi Hai cả. Hai phải ở bên út và thương út đó. – tôi thúc thích
Nghe tôi nói thế có lẽ chắc sẽ không có cái gì có thể ngăn được tình thương anh dành cho tôi, có lẽ tình thương ấy đã nhiều, nhưng vì câu nói này của tôi nó có thể mạnh và nhiều hơn thế nữa.
– Út nè, có muốn nghe Hai hát cho út nghe để dễ ngủ không? – anh đề nghị
– Dạ, Hai hát đi. – tôi đồng ý ngay.
– “ Từ khi quen em, anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười….”
Có lẽ bài hát này được dành tặng cho tôi, lắng nghe từng câu anh hát…tôi biết anh dành rất nhiều tình cảm cho tôi. Thấy tôi lim diêm ngủ, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào trán tôi và ôm nhẹ tôi vào lòng tôi tôi được lắng nghe tiếng tim của anh. Có lẽ niềm hạnh phúc này tôi đã đánh mất trong suốt gần 1 tuần qua. Tôi thiếp đi mà bên cạnh là người mà tôi luôn muốn được bên cạnh đó là anh. Anh Bự của suy nhất 1 mình tôi.