Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 6
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 6
Daniel lôi trong túi vải ra một mảnh vải được xếp cẩn thận, bung ra và trải xuống đất. Quay sang nhìn thấy Yurius đang chuẩn bị nằm xuống đất thì kêu lên:
– Định nằm ra đất thế à?
– Chứ sao? – Gã nhìn Daniel kinh ngạc
– Không có gì trải nằm à?
– Chả biết nó là cái gì cả, hì hì!
– Đúng là chiến binh! – Daniel đáp – Sống tạm bợ thế đấy! Thôi nằm chung với tôi này, gió to thế này kẻo bị cảm lạnh. Tôi không biết trị bệnh đâu. Chỉ có Bishop với…
– Biết rồi – Yurius đã nhanh chóng nằm lên tấm trải của Daniel và ngắt lời – Chỉ có Bishop, Elven Elder và Shilien Elder mới chữa bệnh được chứ gì!
– Chính xác – Daniel cười nụ rồi cũng nằm xuống
– Hoá ra pháp sư ngủ cũng nằm như ai khác thôi – Yurius lại lên tiếng
– Chứ chẳng lẽ chúng tôi ngủ đứng hay sao? – Daniel bĩu môi – Chúng tôi đâu phải bất tử như ngài Gilmore
– Ha ha – Gã cười cợt – Tôi không nói ngủ đứng mà tưởng là tĩnh toạ
– Chúng tôi chỉ tĩnh toạ để hồi phục năng lực pháp thuật – Daniel giải thích – Còn nằm ngủ là để hồi phục toàn bộ thể lực của cơ thể, hiểu chưa?
– Hiểu rồi!
– Hiểu rồi thì không ngáy nhé! – Daniel nói tiếp – Ngáy to thì tôi không ngủ được đâu
– Hên xui đi! – Yurius nói xong thì nhắm mắt lại
Daniel thì khác, chàng chưa vội nhắm mắt ngay mà nhìn lên bầu trời rộng mênh mông với chi chít những vì sao lấp lánh. Hôm nay trăng sáng toả ánh vàng vằng vặc xuống khắp không gian. Ánh trăng sáng thế này chứng tỏ phe Bình Minh, đại diện cho ánh sáng, đã chiến thắng trong cuộc chiến giành phong ấn. Nếu phe Hoàng Hôn, đại diện cho bóng tối, giành chiến thắng, mặt trăng sẽ đỏ au như màu máu vậy. Với đà này, thì trước buổi chiều ngày mai, Daniel sẽ hoàn tất nhiệm vụ và có thể quay về trình cho Đại giáo sĩ Maxmilian để được người ban tước Prophet.
Ủa sao kì lạ thế nhỉ? Trước khi gặp Yurius, Daniel cần phải thu thập 47 viên sỏi nữa mới đủ trong khi Yurius đã có 93 viên. Vậy tại sao cả buổi trời, trong khi Daniel thu thập được thêm 36 viên sỏi còn gã Yurius này chỉ thu thập được thêm bốn viên nữa? Sao ít ỏi thế nhỉ?
Daniel quay sang nhìn Yurius đang thiêm thiếp ngủ. Gã không ngáy mà thở những hơi thở nhẹ nhàng. Lúc này Daniel lại cảm nhận được một mùi vị vừa quen vừa lạ, vừa khó chịu vừa dễ chịu. Daniel hít một hơi thật sâu để phán đoán lần nữa xem mùi vị đó là từ đâu. Bỗng nhiên, Yurius khẽ chép miệng và nhoẻn cười trong mơ. Tội nghiệp anh chàng quá nhỉ. Chắc là do mình cứ mãi lo vui đùa nên lỡ tay kết thúc quái vật. Ai là người kết thúc quái vật thì sẽ thu thập được viên sỏi. Chắc là thế rồi, mình đúng là đứa tham lam quá. Daniel tự trách một lúc thì cũng thiếp đi sau một ngày trời hết sức nhọc mệt.
Ánh trăng đã không còn trên đỉnh đầu mà trôi chêch chếch sang một hướng. Yurius vẫn giữ nhịp thở đều đặn trong khi Daniel đã thật sự chìm vào giấc ngủ sâu và đang phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Yurius mở mắt ra và nhìn sang chàng pháp sư Human có gương mặt tròn với vóc người bé nhỏ mà mang trong lòng những tư tưởng lớn lao. “Thế mà cứ dặn mình không được ngáy đấy”. Nhìn chiếc áo thụng Mithril vàng óng ánh khẽ phất phơ theo gió trên cơ thể Daniel làm cho Yurius cảm thấy có chút gì đó bâng khuâng khó tả. Chàng xoay người qua, chống tay nhỏm dậy và gọi khe khẽ:
– Daniel! Dậy đi có quái vật đến kìa!
Kêu hai ba lần như thế mà tiếng ngáy đều đều vẫn không bị đứt quãng. Ngủ say lắm rồi đây. “Chắc có lẽ Daniel nhỏ hơn mình vài tuổi”. Nhìn gương mặt còn non nớt lắm. Và đáng yêu nữa. Bỗng nhiên Yurius nảy sinh một điều hết sức kỳ cục. Chàng muốn hôn lên gương mặt ấy. Sao kỳ cục vậy Yurius? Người ấy là con trai mà? Buổi sáng nay cũng thế, tại sao khi nằm đè lên người Daniel, mình lại cảm thấy hết sức rạo rực và sảng khoái trước những hơi thở của hắn. Đã thế, cái vật truyền dòng nối dỗi lại thay đổi kích thước nữa chứ. Sao chưa bao giờ mình có cảm giác quái dị như thế với bất cứ đứa con gái cũng như con trai nào?
Không biết Daniel có chung cảm giác với mình không? Hồi nãy anh chàng có quay sang nhìn mình ngủ và còn hít thật sâu để đón lấy tất cả hơi thở của mình nữa. Và cũng y như lúc bên bờ suối, anh chàng cũng hít lấy hít để hơi thở của mình phả sang. Yurius nhớ lại những lời tâm sự của mẹ kể khi gặp cha. Mặc dù là hai chủng tộc mang trong mình mối thù truyền đời, nhưng trong một trận đánh nhau, mẹ sơ ý ngã đè lên mình cha. Khi ấy, cả hai đều cảm thấy hơi thở của nhau rất sảng khoái và dễ chịu. Và ngay lúc ấy, cha mẹ đã biết rằng họ thuộc về nhau. Nếu vậy không lẽ Yurius và Daniel được an bài là thuộc về nhau hay sao? Có lẽ nào lại có chuyện kỳ dị như thế?
Yurius chưa từng được ai kể cho nghe về chuyện tình giữa hai chàng trai. Đó có vẻ là một điều hết sức trái tự nhiên nên chẳng hề tồn tại. Vậy thế thì tại sao điều trái tự nhiên ấy lại đến với Yurius? Chàng nhìn lại gương mặt phập phồng hơi thở của Daniel rồi bỗng nhiên cảm thấy rạo rực. Yurius nhớ lại lúc nằm đè lên Daniel bên bờ suối và lúc này chàng muốn cởi bỏ hết áo quần ra. Muốn lại đè lên cơ thể ấy thêm lần nữa và muốn tận hưởng cảm giác tưng tức và sung sướng khi dương vật từ từ lớn lên.