Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 5
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 5
Khi Daniel ngước lên thì thấy Yurius đang say sưa nhìn ba cái huy hiệu trên cổ chàng bằng ánh mắt buồn buồn khó tả. Ánh mắt ấy cũng làm tắt đi niềm vui của nhiệm vụ sắp hoàn thành. Tộc Dark Elf vốn sở hữu ánh mắt rất buồn, điều này đúng thật. Hoặc ít ra, đôi mắt của Yurius là một trong những đôi mắt buồn nhất mà Daniel từng gặp.
– Yurius có cặp mắt buồn thật! – Daniel nhận xét
– Hì, đôi mắt của mẹ tôi đấy – Yurius cười gượng gạo – Cha của tôi thì lại là Light Elf
– Có chuyện ấy hay sao? – Daniel ngạc nhiên – Sao tôi nghe đồn giữa hai tộc Elf có mối thù truyền đời mà?
– Ừ đúng – Yurius đáp – Chính vì mối thù ấy mà cha mẹ tôi chẳng bao giờ được quay trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi được sinh ra ở Vùng Trung Lập.
Lãnh thổ của loài Elf nằm sâu trong khu rừng gần thành phố Gludio, bao gồm ba phần, làng Dark Elf, làng Light Elf và Vùng Trung Lập. Vùng Trung Lập là một vùng đất nằm giữa hai làng Dark Elf và Light Elf. Đó là một nơi mà ngày xưa, thủ lĩnh của hai tộc Elf ký kết với nhau hiệp ước đình chiến tạm thời và dành ra phần đất này để cư dân của hai bên có thể qua lại. Như vậy, trong lãnh thổ của loài Elf, Vùng Trung Lập là nơi duy nhất mà hai chủng tộc này có thể chung sống với nhau. Hoá ra Yurius là cư dân của Vùng Trung Lập, vùng đất thưa thớt dân cư bậc nhất của lục địa Aden này.
– Cũng buồn quá nhỉ? – Daniel góp lời
– Có gì mà buồn? – Yurius hỏi lại
– Thì chuyện tình của hai người không được hai tộc Elf thừa nhận
– Cần gì phải được thừa nhận – Yurius bỗng trở nên sôi nổi – Miễn yêu nhau thì bất chấp mọi dị nghị của xã hội.
Daniel không biết nói tiếp điều gì nữa. Bởi bản thân chàng là một người tôn trọng mọi quy tắc, chuẩn mực đạo đức và nâng lên thành đức tin. Trước những lời coi thường chuẩn mực như thế, Daniel muốn phản đối nhưng nhìn vẻ buồn rầu của Yurius thì lại không nỡ. Chàng nhẹ nhàng nói:
– Nếu mình không tuân theo các quy tắc chung của xã hội thì mình sẽ trở thành một nhóm người đơn độc! Như vậy có buồn lắm không?
– Có buồn mới hiểu được ý nghĩa của niềm vui – Yurius vẫn lì lợm – Tôi chẳng bao giờ thích cái kiểu sống vô vi, chẳng có buồn mà cũng chẳng có gì vui thú
– Có nhiều niềm vui lắm chứ – Daniel cãi
– Thế cuộc đời tu sĩ của Daniel có những niềm vui nào?
– Niềm vui của tôi là mang lại cho các chiến binh sức mạnh. – Daniel chậm rãi – Niềm vui của tôi là nhìn thấy những bọn phiến loạn bị đẩy lùi. Niềm vui của tôi là khung cảnh hoà bình an vui trên toàn lục địa Aden.
– Đó đâu phải là niềm vui – Yurius nói – Đó là lý tưởng sống
– Vậy thế nào mới là niềm vui? – Daniel hỏi lại
– Niềm vui đến khi con tim tam đập rộn ràng – Yurius nhẹ nhàng nói – Khi ta cảm thấy phấn khích muốn nhảy nhót như kẻ điên, muốn phá tan mọi quy luật lề lối, muốn cả đời mình ở bên cạnh cái mang đến niềm vui cho mình.
Nói xong, Yurius nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Daniel. Đôi mắt Yurius màu ngọc bích sâu thăm thẳm như hồ nước mà lại long lanh như ẩn chứa hai vì sao trong đấy. Cái mũi cao thanh tú và làn da tuy trắng nhợt nhạt nhưng không gợn chút nếp nhăn. Đặc biệt, khoé miệng thường hay nhếch lên tạo cảm giác một kẻ hay nổi loạn và có chút gì đó đểu giả. Một điểm thu hút nữa mái tóc màu bạch kim loà xoà trên trán và toả sáng óng ánh khi có ánh sáng chiếu vào.
Daniel bất giác quay đi tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm màu ngọc bích ấy. Điều gã nói dường như Daniel có từng trải qua rồi. Nhưng khi nào thì lại không nhớ rõ. Dường như đó là cảm giác khi Yurius trần truồng nằm đè lên. Đó là cảm giác khi Yurius cầm một đầu gậy và lôi Daniel theo sau để tiến sâu vào Thung Lũng Rồng. Đó mà là niềm vui hay sao? Và nếu đúng thế thì cái mang đến niềm vui ấy cho Daniel là gì?
– Daniel có đang yêu ai không? – Yurius bỗng hỏi
– Dĩ nhiên là có – Daniel tự hào đáp
– Ai thế? – Yurius tỏ ra hết sức quan tâm – Ai mà may mắn thế?
– Người may mắn là tôi mới đúng – Daniel đáp – Tôi may mắn khi được yêu kính nữ thần Einhasad và được phụng sự những ý nguyện của Người.
– Trời ạ – Yurius bật cười thành tiếng – Đó chẳng phải tình yêu! Đó là đức tin!
– Vậy thế nào mới là yêu? – Daniel ngơ ngác hỏi
– Mai mốt Daniel sẽ hiểu thôi – Yurius trở lại vẻ buồn bã – Yêu là khi Daniel cảm nhận được tận cùng của nỗi buồn và đỉnh cao nhất của niềm vui.
– Thế thì tôi không yêu như thế đâu – Daniel lắc đầu – Yêu thế nghe có vẻ khổ lắm
– Yêu là cảm xúc tự nhiên hình thành và chẳng thể điều khiển bằng lý trí! – Yurius đáp – Daniel sẽ không thể né tránh khi nó đến.
– Nghe phức tạp quá nhỉ – Daniel nhún vai – Khi nào đến thì tôi sẽ tự biết đúng không? Thôi ngủ một chút rồi sáng làm nốt cái nhiệm vụ này nhé!