Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 19
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 19
Daniel cầm lấy thanh kiếm Homunkulus và nạp vào đó một viên blessed spiritshot cấp C. Ánh chớp xanh lá từ viên đạn phát ra toả sáng từ chuôi lên lưỡi kiếm. “Xoẹt xoẹt”, một luồng gió cuộn tròn bắn vào ngực của Yurius khiến chàng bất ngờ không né tránh được, kêu “hự” một tiếng và loạng choạng lùi lại. Daniel hốt hoảng la lên:
– Ôi trời ơi, tôi xin lỗi. Không ngờ đùa cho vui mà lại ra đòn phép thuật trí mạng. Phép Wind Strike này yếu lắm, tôi nghĩ không làm gì nổi ông đâu. Không ngờ đùa cho vui mà lại ra đòn phép thuật trí mạng. Hic hic, đưa ngực đây tôi xem nào.
Rồi chàng pháp sư hấp tấp làm phép Heal liên tục. Yurius bớt cơn đau đi nhiều. Mà thật ra có đau đớn gì lắm đâu. Dẫu có đau đớn hơn thế này gấp bội thì chàng vẫn cam chịu. Nhìn vẻ quan hoài hấp tấp của Daniel, bao nhiêu đớn đau trong thế giới này có còn gì đáng sợ với Yurius nữa. Gã cung thủ khẽ mỉm cười hạnh phúc.
– Hết đau rồi à? – Daniel thấy Yurius cười thì hỏi
– Ừ, hết rồi – Yurius khẽ đáp – Ông không cần rối lên thế, sức tôi bây giờ phải mười phép Wind Strike trí mạng đánh một lúc mới làm tôi chết.
– Ừ nhỉ – Daniel tự cốc đầu mình – Tôi bối rối quá hoá lú lẫn.
– Thanh kiếm tìm được chủ nhân đích thực rồi nên phát huy được sức mạnh của cả hai nhỉ – Yurius ve vuốt lưỡi kiếm
– Cảm ơn ông nhiều lắm lắm – Daniel lí nhí – Món quà này thật sự giá trị
– Vậy có muốn đền ơn cho tôi không? – Yurius vịn tay lên vai Daniel
Daniel ngước mặt lên nhìn ánh mắt sâu hút hồn của Yurius đang toả ra một sự quan tâm đặc biệt hơn là một đòi hỏi đền đáp. Mà dẫu là yêu cầu đền đáp thì cũng phải lẽ thôi. Daniel cúi mặt xuống, không hiểu sao ánh mắt tràn ngập sự quan tâm kia làm cho chàng pháp sư hồi hộp và trở nên bối rối đến kỳ cục. Chàng lại hỏi lí nhí:
– Ông muốn tôi đền ơn thế nào?
– Trở thành Bishop nhé Daniel… – Yurius khẽ bóp hai vai của Daniel và nói bằng một giọng như là đang tâm tình.
– Sao lại thế? – Daniel ngạc nhiên – Lựa chọn ấy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tôi chứ ông có hưởng được gì đâu?
– Tôi cũng không rõ nữa – Yurius đáp – Tự trong lòng tôi nảy lên điều ấy.
– Ôi xời ơi, sự nghiệp của người ta mà lại đem suy nghĩ cảm tính ra để nói à? – Daniel thoi vào ngực của Yurius – Ấy chết, tôi quên chỗ ấy mới bị thương. Ủa mà sao ông không chảy máu trắng?
– Sao lại chảy máu trắng? – Yurius ngơ ngác
– Thì tôi làm ông bị thương nhưng ông cười hạnh phúc thế kia mà máu đỏ vẫn chảy ra – Daniel đáp
Yurius ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến độ đứng không vững phải ngồi xuống mà cười. Daniel nhìn Yurius cười thì lại càng ngạc nhiên và ngơ ngác hơn. Chờ cho Yurius cười xong thì chàng pháp sư cũng ngồi xuống đối diện và nghiêm giọng hỏi:
– Ông bịa chuyện máu trắng phải không? Lúc nãy tôi vào thư viện đọc tung các loại sách về lịch sử và bản chất người Dark Elf đều không thấy nhắc đến máu trắng như ông nói. Không lẽ một điều ông hiển nhiên biết như thế lại không được ghi nhận trong sách vở gì sao?
– Ừ tôi bịa đấy! – Yurius lại cười nhưng ít hơn – Mà thôi hôm nào tôi giải thích cho nghe, dài dòng lắm, tại cơ thể tôi đặc biệt nên mới thế!
Daniel vẫn chưa hết nghi ngờ. Câu trả lời ấy không làm chàng pháp sư thoả mãn. Đúng là một lần thất tín vạn lần bất tin. Nhưng Yurius không buồn quan tâm đến sự nghi ngờ ấy. Chàng nắm tay Daniel kéo đi. Daniel hỏi:
– Kéo tôi đi đâu thế này?
– Đi tìm thương gia Mammon mua huy hiệu Mark of Healer – Yurius đáp
– Thế là tôi không được làm Prophet sao? – Daniel có hơi trì lại
– Nghe lời Đại pháp sư đi mà – Yurius tăng thêm sức kéo – Người ta sống mấy thế kỷ rồi không có sai lầm đâu
– Nhưng tôi đã lấy tiền của Đại pháp sư đâu – Daniel hỏi – Với lại huy hiệu ấy bao nhiêu tiền tôi đâu có biết.
– Thì đi hỏi giá rồi về lấy tiền trả sau – Yurius lùi lại song song với Daniel rồi đưa tay qua sau lưng chàng pháp sư đẩy đi cho nhanh – Nếu ít thì tôi có tiền đây
– Ai lại lấy tiền của ông nữa chứ – Daniel khẽ đáp
– Thì tôi cho mượn – Yurius thở dài – Sao bữa nay ông lằng nhằng quá đi nha!
Thương gia Mammon thật ra là một á thần. Mẹ của ông là một tiên nữ còn cha thì thuộc chủng tộc Dwarf (người lùn). Tộc Dwarf vốn có tài kinh doanh và chế tạo. Thừa hưởng khả năng của cha và mẹ, ông và người anh song sinh chuyên chế ra các vật phẩm khác thường và kinh doanh các mặt hàng ấy. Ông ấy rất nổi tiếng nên chẳng khi nào ngồi trong chợ mà chui vào trong một khu vực vắng lặng nào đó mà bày biện hàng hoá. Cuối cùng thì cũng mua xong cái huy hiệu cuối cùng, cả hai góp lại tiền thì vừa đủ.