Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 18
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 18
Nghĩ đến cha mẹ, Yurius liền nói:
– Hay về nhà hỏi ý kiến cha mẹ của ông xem sao!
– Tôi mồ côi từ nhỏ – Daniel nói – Chẳng biết cha mẹ là ai cả!
– Trời, vậy sao? – Yurius ân hận – Tôi xin lỗi nhé!
– Ông có biết trước đâu mà có lỗi – Daniel nói – Vả lại trước giờ tôi không có buồn bã gì về việc ấy. Dì tôi lượm tôi về nuôi và thương tôi không khác gì con đẻ! Mà dì thì đang ở xa lắm. Từ đây đến đó cũng mất vài ngày đường.
– Thôi đi dạo chợ cho thư thái một tí rồi suy nghĩ tiếp – Yurius chỉ còn biết cách ấy
Hai người đang đứng trong cái chợ lớn nhất kinh thành Giran mà cũng là cái chợ lớn nhất toàn lục địa Aden cũng như trên thế giới này. Mọi hàng hoá đều được mua bán trao đổi ở đây, từ thứ quý giá nhất cho đến thứ tầm thường nhất. Nếu chịu khó lùng sục, sẽ rất dễ dàng mua được những hàng hoá có giá trị với giá rẻ bất ngờ. Điều này Yurius rút ra được sau cái lần bán bộ áo giáp cũ. Mua lại đồ từ những người không còn nhu cầu dùng nữa sẽ rất rẻ so với những nơi mua bán chuyên nghiệp.
– Xem kìa Daniel, cây cung Soul Bow giá rẻ quá chừng chừng – Yurius chỉ trỏ
– Còn lâu ông mới dùng đến cái đồ cấp A ấy – Daniel nói – Bây giờ muốn mua thì có thể mua đồ cấp B trước cũng được.
Các trang bị bao gồm vũ khí, quần áo giáp (làm tăng khả năng phòng thủ vật lý), trang sức (làm tăng khả năng phòng thủ phép thuật) và các phụ kiện linh tinh… đều có cấp bậc tương ứng cho mức nội lực của một người. Cấp cao nhất hiện giờ là S rồi đến A, B, C, D và trang bị không được phân cấp. Với mức nội lực hiện thời, Daniel và Yurius có thể sử dụng các trang bị cấp C. Nếu sử dụng trang bị cao quá mức nội lực thì sẽ làm giảm khả năng xuống rất nhiều ví dụ như giảm tốc độ tấn công, tốc độ làm phép, tốc độ di chuyển…
– Chờ tôi ở đây một chút nhé! – Daniel kéo Yurius đến một cửa tiệm rồi nói – Sẵn tiện ông mua thêm soulshot đi. Trong Nhà thờ tín nhiệm thương gia Kaidi chuyên bán soulshot này lắm.
Yurius gật đầu rồi bước vào cửa tiệm. Soulshot giống như là một loại đạn, được kích hoạt vào vũ khí để tăng sức sát thương vật lý cho vũ khí. Ví dụ như bình thường một mũi tên của Yurius gây ra 400 sát thương cho một người, nếu có thêm soulshot được kích hoạt vào thì sát thương gây ra có thể lên gấp 3 lần là 1200. Còn đối với tấn công bằng pháp thuật như Daniel thì dùng spiritshot giúp tăng sát thương lên gấp 2 lần. Blessed spiritshot thì tăng lên 4 lần. Yurius mua xong thì bước ra khỏi tiệm, cũng là lúc Daniel quay lại
– Chừng nào rảnh hãy mở ra nha – Daniel nhét cái gì đó vào trong túi của Yurius – Bây giờ thì tuyệt đối không được!
Yurius không đáp mà chỉ nhoẻn cười. Chắc là một loại quà tặng gì đó. Đúng là chàng nôn nao muốn xem thứ đấy ngay nhưng những lời dặn của Daniel với chàng còn cao hơn cả mong ước của bản thân. Yurius sực nhớ ra mình có một thứ cũng khá quý giá nhưng không thích hợp với chàng. Thò tay vào túi, chàng rút ra một thanh gươm màu đỏ cam và hỏi:
– Biết gì đây không?
– Ô trời ơi Homunkulus’s Sword – Daniel thảng thốt – Sao ông có vậy?
Homunkulus’ Sword là một thanh kiếm phép có giá trị nhất trong các vũ khí tấn công phép thuật cấp C vì ngoài khả năng sát thương cao nó còn giúp tăng tốc độ làm phép cho người sử dụng nữa.
– Tôi nhặt được trong một cuộc chiến đấy – Yurius nói – Tặng Daniel này!
– Thôi tôi không nhận đâu – Daniel từ chối – Thứ này giá trị lắm
– Tôi chẳng biết giá trị của nó – Yurius vờ vịt – Vả lại nó là kiếm phép, tôi mang theo chỉ thêm nặng chứ có ích chi
– Vậy ông đem bán đi được nhiều tiền lắm đó – Daniel nói tiếp – Tôi không dám nhận quà có giá trị vậy đâu.
– Thế hả? Vậy thì tôi cũng không nhận thứ giá trị mà Daniel tặng cho đâu – Yurius nói dỗi và thò tay vào túi tìm gói quà Daniel vừa nhét vào
– Quần lót thôi mà, có giá trị gì đâu!
Daniel vội ngăn tay Yurius lại, chẳng kịp suy nghĩ nói ngay. Nói xong thì mới biết là nói hớ nên đỏ bừng mặt. Quần áo lót là những thứ riêng tư nhất, chẳng ai mua giùm cho nhau chứ đừng nói chi là tặng nhau. Daniel cũng được giáo dục như thế nhưng do chàng lỡ làm mất quần lót của Yurius nên muốn đền lại. Vả lại, mấy ngày đi chung, chẳng còn gì trên người Yurius mà Daniel chưa thấy qua. Có điều, quên đi một bài học được dạy và nhắc lại cả chục năm qua đâu phải dễ dàng.
– Quần lót thật không? – Yurius khẽ hỏi với vẻ hạnh phúc rạng ngời
– … – Daniel gật đầu không đáp
– Có vừa với tôi không? – Yurius lại hỏi
– … – Daniel cúi gằm mặt gật đầu và cũng chẳng nói gì
– Sao chắc thế? – Yurius hỏi tiếp – Nếu không vừa thì tính làm sao?
– Thì ráng mặc chật chứ sao – Daniel đã chịu cất lời – Còn không thì vất đi tôi không buồn đâu!
– Nhưng tôi sẽ rất buồn khi vất quà của Daniel đi – Yurius khẽ nói – Cũng như sẽ rất buồn nếu như Daniel chẳng nhận món quà này của tôi.