Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 12
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 12
– Yurius bắn con kia đi kìa!!!
Daniel kêu ầm lên, tay chỉ vào một con Cave Servant Captain. Yurius hờ hững nhìn, không nói gì, chỉ giương cung lên hướng về phía con quái vật khốn kiếp và buông tên. Ngay lập tức, Daniel thét lên: “Ê đừng bắn”. Nhưng không kịp nữa, mũi tên đã xé gió lao đi nhắm thẳng vào đầu con quái vật mà cắm vào. Tiếng thét của Daniel khiến Yurius bừng tỉnh. Con quái vật mà chàng vừa bắn không phải là Cave Servant Captain mà là con boss, là trùm, là chúa tể của bọn quái vật trong khu vực này. Thông thường, những con boss không bao giờ tấn công người khác vì chúng có sức mạnh kinh hồn của nhiều chiến binh hợp lại và sự tự tôn về điều ấy. Nhưng nếu bị tấn công thì chúng dễ gì buông tha.
Không cần Daniel giải thích về sự nguy hiểm đang đối mặt, Yurius liên tục buông tên nã vào đầu con quái vật ấy. Chàng vừa bắn, vừa chạy thụt lùi về hướng khác, vừa kêu to:
– Chạy đi!
Daniel thoáng chút phân vân rồi cũng bỏ chạy. Chàng hiểu Yurius đang thu hút con boss để Daniel tẩu thoát và lát sau sẽ quay lại hồi sinh cho Yurius. Đây là phương án tối ưu và Yurius chắc chắn không có một chút phiền muộn gì về việc Daniel bỏ mặc chàng ở lại cho con boss giết hại. Nhưng sao trong lòng Daniel vẫn thoáng chút phân vân. Phép hồi sinh cấp thấp của Daniel của thể giúp cho Yurius sống lại nhưng nội lực sẽ bị suy giảm rất nhiều, phải mất một thời gian mới khôi phục lại như mức cũ.
Daniel vừa chạy vừa rối bời suy nghĩ. Yurius chạy nhanh hơn con boss vì hắn ta là cung thủ tộc Dark Elf vốn bẩm sinh nhanh nhẹn lại được Daniel ban cho các phép thuật tăng tốc độ thì con boss kia không bắt kịp được hắn đâu. Nhưng Daniel thì khác. Hơn nữa, Yurius bắn con boss kia cũng là do Daniel chỉ bảo. Hôm nay, rõ ràng là Daniel đã nhận ân huệ của Yurius.
Chạy được một lúc, Daniel đứng lại thì không thấy chút bóng dáng nào của con boss nên quay lại chỗ cũ. Chàng lén lút tiến về phía Yurius đang nằm sóng xoài trên mặt cát nóng ran. Con boss đã bỏ đi. Daniel bèn lao tới bên Yurius, đưa tay sờ vào ngực, vẫn còn ấm. Quần áo rách như xơ mướp, cây cung Eminence quý giá văng ra một góc xa, những cây tên rơi lung tung khắp nơi. Trên tay Yurius là một cây truỷ thủ (dagger) còn vương máu đang chuyển sang màu đỏ thẫm. Hẳn Yurius đã cố gắng đến sức lực cuối cùng để câu thời gian cho Daniel bỏ chạy.
Daniel vung cao chiếc gậy phép chớp ánh sáng xanh lè. Từ trên không trung, một luồng sáng vàng lấp loá thẳng đứng chiếu lên trọn cơ thể Yurius rồi phát ra một tiếng nổ to. Đó là uy lực của phép hồi sinh, một phép thuật cổ xưa do nữ thần Einhasad truyền một phần cho tộc Light Elf. Sau đó, pháp sư vĩ đại Einhovan của tộc Human học lỏm được và cải biến thành pháp thuật hồi sinh cấp cao hơn. Tiếc là Daniel chỉ biết cấp cơ bản, và chỉ có Bishop cấp cao nhất mới có khả năng hồi sinh của Einhovan.
Dấu hiệu đầu tiên trên gương mặt vừa tỉnh lại của Yurius là vẻ vui mừng với cái nhoẻn cười khá nhọc mệt cùng câu hỏi yếu ớt: “Daniel không sao hả?”. Daniel thấy có chút gì đó dâng trong lòng khiến chàng vừa vui vừa buồn khủng khiếp. Cảm giác này chàng chưa trải qua bao giờ. Daniel đưa tay chùi những vệt đất cát vướng trên mặt mũi của Yurius và nói:
– Không sao cả! Nhờ ông hết đấy!
– Ai cũng sẽ làm vậy mà – Yurius nói tuy khó khăn nhưng ngập tràn niềm vui trong những lời nói ấy.
– Mới được hồi sinh chắc ngày mai ông mới bình phục lại – Daniel nói – Tôi không biết phép hồi sinh cấp cao. Chỉ có Bishop…
– Biết rồi mà – Yurius lại ngắt lời như mọi lúc – Chỉ có Bishop, Elven Elder, và Shilien Elder mới biết phép hồi sinh cấp cao chứ gì
– Ha ha, giỏi quá ha! – Daniel không nhịn được cười khi nghe giọng nói mệt mỏi của Yurius nhại cách nói chuyện của mình – Chỉ có Bishop với Elven Elder thôi ông hai, Shilien Elder cũng ngang với tôi thôi à!
– Ủa vậy hả? – Yurius thè lưỡi ra
– Thôi để tôi dìu ông đi kiếm chỗ rửa mặt mũi với vết thương nhé! – Daniel nói rồi xốc vào kéo Yurius ngồi dậy
– Có phiền Daniel quá không? – Yurius ái ngại nói – Hay để tôi nghỉ mệt một chút, khoẻ rồi tôi tự làm được mà!
– Phiền cái gì mà phiền – Daniel gắt nhẹ – Chờ ông nghỉ mệt cho khoẻ chắc phải mất một ngày ấy! Vả lại, ông không coi tôi là bạn hay sao?
– Đâu có – Yurius nói nhanh – Tôi còn muốn hơn… thế nữa chứ!
Ba từ “thế nữa chứ” không rõ có phát ra khỏi cuống họng của Yurius hay không. Chỉ thấy Daniel lặng lẽ dìu Yurius đi. Cảnh tượng trông cũng buồn cười lắm, một người cao yếu ớt tì lên vai một người thấp hơn nhiều. Thành ra, cái cặp đôi oái oăm ấy tiến từng bước khó khăn trên thung lũng.
Lúc này Yurius mới phát hiện ra cơ thể của Daniel có một mùi thơm rất lạ, không nồng mà nhẹ nhàng phảng phất. Nghe tựa như mùi trầm hương vậy. Chắc có lẽ các pháp sư suốt ngày đốt hương thờ cúng nên cái mùi trầm của nhang đã quyện chặt vào cơ thể luôn rồi. Cái mùi trầm lúc này rất có tác dụng. Nó khiến cho Yurius khoẻ hơn một chút và vì thế bước đi của cả hai từ từ nhanh hơn đồng nghĩa với gánh nặng lên vai Daniel cũng ít nhiều giảm đi.
Lúc này, cả hai đang đứng trước một con sông lớn nhưng nước chảy êm ả. Hai bên bờ sông là những bụi hoa dại màu tím nhạt. Theo Daniel giải thích, con sông này là ranh giới tự nhiên của hai thành phố Giran và Oren. Oren là một trong những thủ phủ sầm uất của quá khứ nhưng giờ đã trở nên điêu tàn sau những cuộc chiến dai dẳng giữa lãnh chúa và băng đảng Timak Orc. Giờ đây, thành phố ấy đã bị Giran giành lấy vị trí trung tâm thương mại bậc nhất của lục địa Aden.