Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 1
Tiếp theo, cho mình gửi lời xin lỗi các tác giả vì mượn đồ của các bạn xài mà không xin phép trước, một phần là do mình cũng không biết được các bạn ấy là ai. Bạn nào có chơi game này (đọc truyện sẽ biết là game gì) và biết các tác giả đã viết các phần của truyện này thì chuyển lời xin lỗi của mình đến họ giùm nhé! Cảm ơn trước.
Một số tình tiết trong truyện chỉ có chơi game qua mới hiểu nên mình sẽ có chú thích chen ngang khi cần thiết. Ngôn ngữ trong truyện mình cố gắng viết sao cho gần gũi với ngôn ngữ hiện thời.
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 1
Trời đã chiều rồi. Thế là đêm cũng sắp đến. Những tia nắng cuối cùng đang dần dần rút đi. Ở khu vực Đèo Tử thần này, gió thổi mạnh lắm. Do thổi qua các hẻm núi sâu hun hút nên gió ở đây mới trở nên mạnh mẽ như vậy. Có lẽ là thế! Khung cảnh vùng này khá giống Sa mạc, là một nơi hoang vu, sâu bên trong có Tổ Kiến rất nguy hiểm, nơi Daniel đã có lần ghé đến để tìm vài nguyên liệu cho nhà hiền triết Casian phục hồi lại quyển sách cổ chứa kiến thức của người khổng lồ. Thế nhưng, điều đặc biệt là, trong mấy ngày dừng chân ở vùng này, Daniel chưa bao giờ chứng kiến cơn lốc xoáy bất kỳ nào như đã từng thấy rất nhiều lần ở Sa mạc.
Sự bình yên đó là nhờ vào Gilmore. Lúc nào cũng thế, lão vẫn luôn đứng tựa vào vách núi, một tay vẫn luôn chống lên thanh gươm sáng loáng, mũi kiếm cắm hững hờ xuống đất, và đôi mắt lão thì vẫn luôn chăm chú dõi theo con đường nhỏ dẫn vào Thung lũng Rồng, nơi ẩn mình của Antharas, một trong năm con rồng mạnh nhất và tàn bạo nhất của nữ thần Shilien. Trải qua hàng trăm ngàn năm qua, Gilmore vẫn luôn bất động, tại vị trí đó, trong tư thế đó, với ánh nhìn đó. Gilmore bất tử. Đó là một sự hi sinh cao cả của một anh hùng.
Trong một cuộc chiến xa xưa giữa các tộc người và con rồng Antharas, mười bảy anh hùng tài ba lỗi lạc nhất của các chủng tộc đã hợp sức nhau, dùng một bùa chú bị cấm đoán mới làm tê liệt Antharas trong vài giây ngắn ngủi và nhốt nó vào lòng đất, trong một cái hang gọi là Tổ Rồng và giăng lên đó rất nhiều bùa chú phong ấn. Gilmore, chiến binh tộc Human, một Phoenix Knight kiệt xuất, trước phút hi sinh cùng mười sáu vị anh hùng khác, tự nguyện hiến thân mình cho bóng tối, biến mình trở thành bất tử và đứng trấn giữ hẻm núi này, lối duy nhất vào Thung lũng Rồng và cũng là trấn giữ cho các phong ấn không bị phá vỡ.
Các bậc cao nhân thường bảo nhau, sẽ chẳng thể hình dung nổi sự tàn khốc dành cho loài người nếu những phong ấn kia bị phá vỡ và Antharas lại xuất hiện dưới ánh mặt trời. Hành động của Gilmore quả thật là một sự hi sinh cao đẹp. Gilmore giờ đây chỉ còn là một cơ thể bất tử, như một cái máy, không biết vui, không biết buồn, không biết khổ, không biết đau, không biết yêu, không biết ghét.
“Sống như thế thì còn chi là cuộc sống” – Đang ngồi dưới chân Gilmore vĩ đại, Daniel nghĩ thầm và mỉm cười trước ý nghĩ ấy. Chàng hiện là một Prophet tập sự. Nếu cố gắng, sau này Daniel sẽ có thể trở thành một Hierophant được mọi người kính vọng. Cuộc đời của chàng là hiến thân Giáo hội, cho nữ thần Einhasad quyền năng. Lẽ ra, một tu sĩ như chàng sẽ không nghĩ đến những cảm xúc thường tình của thế gian này nữa. Các hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục không được tồn tại trong chàng. Con đường chàng đang phấn đấu không khác nhiều so với Gilmore, chỉ biết hi sinh cho dân tộc. Chỉ khác nhau ở chỗ, chàng hiến mình cho ánh sáng, cho thần thánh chứ không phải bóng tối để trở thành bất tử như Gilmore.
– Bạn ơi, có thể giúp tôi một chút không? – Tiếng ai đó trầm trầm bên cạnh
Daniel quay sang thì thấy trước mặt mình là một chiến binh mặc bộ giáp Theca, tay cầm chiếc cung Eminence Bow. Mái tóc gã chiến binh màu bạch kim phủ loà xoà lên gương mặt oai nghiêm với làn da màu trắng nhợt nhạt. Đó là vẻ ngoài của tộc người Dark Elf. Nhìn y phục, vũ khí và chủng tộc, có lẽ, gã là một Phantom Ranger.
– Có việc gì thế bạn? – Daniel hỏi lại
– Có thể ban cho tôi vài phép thuật hỗ trợ không? – Gã chiến binh Dark Elf khẩn khoản – Tôi đang cần làm cho xong cái nhiệm vụ thu thập di vật bất tử khốn kiếp này.
Daniel suýt tí nữa là bật cười trước vẻ cau có của gã ta. Cái nhiệm vụ ấy đúng là khốn kiếp thật. Daniel đã ở đây gần một tháng để sưu tập cho đủ một trăm di vật về trình cho Giáo hội để trở thành Prophet chính thức. Thế mà hiện tại chỉ mới có được hơn năm mươi cái thôi. Hoá ra gã kia chỉ mới là Phantom Ranger tập sự.
– Rất sẵn lòng – Daniel vui vẻ đáp lời
Chàng đứng lên ban cho gã ta một số phép thuật hỗ trợ. Prophet là một loại pháp sư hỗ trợ tốt nhất cho các chiến binh với những phép thuật tăng cường khả năng phòng thủ cũng như tấn công cấp cao. Mặc dù Daniel chưa phải là Prophet chính thức nhưng một Prophet tập sự cũng có khá nhiều pháp thuật hỗ trợ, đủ để biến một Phantom Ranger tập sự trở nên hết sức khác biệt.
– Bạn thật tốt – Gã chiến binh lại nói
– Không cần khách sáo – Daniel nói – Chuyện nhỏ ấy mà!
– Không nhỏ đâu – Gã nói – Tôi đã gặp nhiều pháp sư rồi, nhưng ai cũng bảo tôi đưa tiền thì mới ban pháp thuật hoặc là nhờ tôi làm cho việc gì đó để đổi lại.
– Chắc bạn không gặp may thôi – Daniel đáp
– Ừ có lẽ thế – Gã cười rồi tự giới thiệu – Tôi tên Yurius Dean, còn bạn?
– Daniel Campus – Daniel trả lời rồi hỏi tiếp – Bạn đã sưu tập được bao nhiêu di vật rồi?
– Tám mươi sáu – Gã đáp
– Sắp hoàn tất rồi nhỉ – Daniel nói tiếp
– Vâng – Gã nhìn Daniel cười cảm kích – Nếu như gặp Daniel sớm hơn thì hay quá! Tôi kẹt trong cái nhiệm vụ này ba tháng rồi đấy!
Đúng rồi, không có các phép thuật hỗ trợ thì các chiến binh yếu ớt hơn rất nhiều. Trong khi các quái vật ở đây lại rất hung hãn. Bọn chúng trú ẩn gần Gilmore nên hấp thụ được một phần sự bất tử của ông và trở nên rất khó thu phục. Phải giết chúng thì mới thu thập được di vật bất tử từ chúng. Khi còn là Prophet tập sự, Daniel còn nhiều phép thuật tấn công nên mới có khả năng thu thập di vật nhanh hơn gã chiến binh kia. Sau khi trở thành Prophet rồi, chàng sẽ chỉ chuyên sâu vào các phép hỗ trợ chiến binh và chẳng còn phép tấn công nào nữa. Vậy có phải là sự hi sinh không? Mang đến sức mạnh kinh người cho người khác nhưng bản thân thì chẳng thể tự bảo vệ cho mình.