Cầu vồng đôi - Chương 7
Chapter 7: Phá án
Part I
“Còn muốn cười đến bao giờ?!” Vĩ bực bội hét lên. Gần đây anh thường có nhiều cơ hội luyện giọng.
“Đừng để ý đến ta!” Iris nói với khóe mép nhếch lên, cả người cậu run rẩy vì cố gắng nín cơn cười.
“Tiểu thư. Khép chân lại giùm, đi hai hàng người ta thấy hết phụ tùng rồi kìa!” Hắc Long trêu già.
“Dẹp! Dẹp hết! Không đi đâu nữa! Về nhà!!!”
Anh thô bạo giật phăng mái tóc dài óng ả trên đầu, bứt đứt luôn hàng mi giả cong vút, lấy váy thay khăn lau chùi phấn son trên mặt. Hắc Long vội vàng chạy tới chắn đường Vĩ.
“Tránh ra!!!”
“Đừng nóng, gắng nhịn chút đi. Chẳng lẽ công sức make- up suốt mấy tiếng đồng hồ đem đổ sông đổ biển? Đã tới bước này rồi…”
Vĩ xìu xuống như quả bóng xì hơi, nghĩ lại lời hắn nói cũng có lý. Nhưng anh vẫn thấy ấm ức. “Tại sao không là Iris? So về chiều cao thì cậu ấy còn đỡ hơn mình, ít ra cũng giống con gái hơn, lại có tóc dài!”
Vì hóa trang cậu vui hơn_ Hắc Long nghĩ thầm nhưng không dại mà nói lớn ra. Hắn liếm môi, cười giả lả. “Thì…hóa trang cũng cần nhiều quy tắc, Iris không hợp lắm, cậu có duyên hơn!”
“Hóa trang cần quái gì duyên? Một thằng con trai cao to như cột điện giả gái không thấy quái dị lắm sao!?”
Cậu và hắn cùng giật mình, mỗi người lảng tránh ánh mắt sang hướng khác trừ nhìn mặt Vĩ, chẳng ai dám nói lời thật lòng cho anh nghe. Tất cả đều tại cái tối kiến của Hắc Long. Hắn bảo phải hóa trang thành con gái mới dụ được Vampire. Bằng chứng là các vụ tấn công chỉ nhằm vào nữ sinh, mà anh thì không thể để người vô tội vướng vào nguy hiểm, nhất là con gái yếu đuối. Thế nên hiện giờ anh đứng đây với cái váy phồng màu hồng, cơ bắp nổi cuồn cuộn. Trong lúc hắn dỗ dành anh không bỏ về, đã chịu nhượng bộ cho mặc đồ thể dục có sẵn trong lớp học. Iris không để tâm đến hai người, tâm trí bận chú ý chuyện khác. Đôi tai siêu nhạy của cậu nghe thấy một âm thanh lạ, cái mùi khó ngửi xộc vào mũi, tanh tưởi và tởm lợm, mùi hương đặc trưng của…
“Tới rồi!”
Iris chỉ nói đơn giản hai từ, lập tức hai người kia ngừng đùa giỡn, ánh mắt nghiêm túc nhìn cùng hướng như cậu. Vài giây sau, một vật thể lạ hiện ra trên dãy hành lang mà rõ ràng mấy giây trước nơi đó hoàn toàn trống rỗng. Giữa không trung hiện lên hai đốm sáng nhỏ màu xám ma quái. Đêm nay trăng bị áng mây che khuất, dãy hành lang đã tối càng thêm âm u. Dù có cố căng mắt ra cũng không thể nhìn rõ được hình dạng của vật thể lạ. Đốm sáng màu xám đảo tròn một vòng nhỏ rồi bật lên tiếng rè rè, chát chúa khó nghe.
“Đêm nay ta lại săn mồi! Ta không hứng thú với con trai vì vậy sẽ tha cho hai ngươi, miễn là để lại đứa con gái xấu xí đứng đằng sau!”
“Ta không phải con gái!!!” Anh gào lên đính chính. Anh đã mặc đồ thể dục nhưng phụ tùng độn ở ngực chưa kịp tháo ra, nên cũng không thể trách kẻ kia nhìn nhầm. Dù nếu tính là con gái thì Vĩ đáng liệt vào hàng mỹ nữ Chung Vô Diệm.
Đem vứt cái định luật từ ngàn xưa: tay không vũ khí chẳng thể đấu lại đối phương không rõ cả mặt mũi, anh xông tới khoảng không trước mặt. Nhưng trước khi Vĩ áp sát được kẻ địch thì bóng tối đột ngột ập đến, không gian đen đặc hơn cả màn đêm anh thấy mỗi ngày. Một thứ đúng như tên gọi của nó: bóng tối.
“Iris! Hắc Long! Hai người ở đâu lên tiếng đi?!” Anh gào lên trong hoảng loạn, mò mẫm chạy bừa trong đêm đến rớt cả thứ độn trước ngực. Nhưng tiếng nói của anh không vang xa được, chúng dội lại, như đang ở trong phòng kín.
“Vĩ!”
“Ngươi làm ơn đừng có gào cái giọng điếc tai đó nữa!”
Ánh sáng bùng lên, một màu xanh dễ chịu, như bầu trời cố thoát khỏi đêm đen. Anh mừng rỡ chạy vào trong quả cầu ánh sáng có bán kính ba mươi mét. Sau vài giây tay bắt mặt mừng, anh hỏi. “Giờ ta làm gì tiếp theo?”
“Không biết!” Hắc Long nhún vai. Cả hai không hẹn cùng quay sang nhìn cậu.
“Chỉ chờ thôi. Theo ta nghĩ tất cả mới là màn mở đầu.”
Iris vừa nói dứt câu không gian đen ngòm đột ngột chuyển đổi thành màu đỏ, màu của máu. Những bóng đen hình thù quái dị hiện ra từ dãy hành lang tối tăm dật dờ tiến về phía ba người.
“Không đùa chứ!? Đây đâu phải phim kinh dị???” Vĩ kinh hoàng nhìn những thứ có hình dạng giống người mà không phải người, bước ngật ngưỡng càng lúc càng gần đến chỗ mình. Iris vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, miệng lầm rầm đọc lời chú. Anh la lên khi vòng tròn ánh sáng thu hẹp dần chỉ còn bán kính năm mét. “Sao tự nhiên cất cái thứ đó?!”
“Không thu lại làm sao ta rảnh tay tiêu diệt đám kia!” Rồi không đợi anh kỳ kèo gì thêm, cậu lao vào chỗ âm binh tụ lại đông nhất mà tàn sát.
Âm binh nói đơn giản là kẻ đã chết. Chúng không có cảm xúc, tình cảm, không gì hết, một dạng con rối mang hình người. Mảnh đất bên dưới Học viện Dân Lập khi xưa là vùng chịu nhiều thiên tai, nạn đói nhất. Số người chết nhiều đến mức không chôn kịp, để mặc cho cát bụi vùi lấp, nay chúng được triệu hồi sống dậy.
Iris nhìn đám âm binh mặt mũi gớm ghiếc bằng ánh mắt khinh bỉ. Rất nhẹ nhàng, cậu cử động, như cánh bướm đêm, lả lướt với điệu vũ chiến đấu đầy mê hoặc. Nơi nào cậu đi qua chúng ngã gục đến đó, chẳng mấy chốc bàn tay đã ngập ngụa máu và thịt vụn. Cảnh tượng khủng khiếp không dành cho kẻ yếu tim.
Mây đã bay đi trả lại ánh sáng trăng cho mặt đất. Âm binh vốn dĩ rất kinh dị với tròng mắt lòi ra, những mảng da tróc dính lòng thòng sắp rớt thấy rõ cả khúc xương đã ố vàng bên trong. Nhưng kẻ đứng trên nó càng khủng khiếp hơn. Đôi mắt đỏ rực phát sáng trong đêm, làn da hòa tan cùng ánh trăng, cái cười nhếch mép lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Iris đứng đó, dưới ánh sáng bàn bạc của mặt trăng, ngạo nghễ nhìn xác thịt dưới chân. Những âm binh không có cảm xúc, không biết đau đớn, vậy mà tất cả khựng lại, chẳng dám tấn công kẻ trước mặt.
Vĩ nhìn Iris, không hề sợ hãi. Ngược lại anh cảm thấy cậu lúc này thật đẹp. Cái đẹp ma mị như thuốc phiện, biết rõ nó là thứ độc hại ta vẫn không thể dứt khỏi. Cậu có lẽ thích hợp đứng trong bóng tối, không là một sinh vật trong trắng. Chìm ngập bởi máu càng tôn vinh vẻ đẹp của cậu hơn là khoác lên màu thuần khiết. Nhìn Iris đen tối hiện giờ, không hiểu sao anh thấy phấn khích lạ lùng, cả người run lên bần bật. Trong mắt chỉ còn thấy mỗi mình cậu, bên tai vang vọng giọng nói ngọt ngào đầy ma lực.
“Vĩ! Cẩn thận đằng sau!!!”
Part II
“Coi chừng!!!”
Đến khi trí não Vĩ kịp hiểu ra lời cậu nói thì cổ anh đã nằm gọn trong bàn tay vuốt nhọn. Gương mặt Vampire hiện ra nhờ ánh sáng mặt trăng, là khuôn mặt của…
“Thầy giáo dạy mỹ thuật, thầy Bình?!” Iris kinh ngạc kêu lên.
Vĩ theo phản xạ ngoái đầu ra sau để nhìn, cổ liền bị móng tay cào đến chảy máu, nhưng anh không quan tâm đến vết thương nhỏ nhặt này. Anh có nằm mơ cũng không thể ngờ thầy Bình lại là Vampire. Không. Cái anh không muốn tin là người thầy nổi tiếng hiền lành, chẳng dám hại cả một con sâu lại phạm vào trọng tội cố sát.
“Các ngươi không ngờ là ta phải không?” Giọng nói trầm đục vang lên.
“Tại sao thầy làm vậy? Các nữ sinh có tội tình gì!?” Anh giận dữ hỏi, quên mất bản thân đang nằm trong quyền sinh sát của kẻ thù.
“Ta ghét nhất phụ nữ! Bọn đàn bà lắm mồm! Đám con gái đó thường tụ tập nói xấu sau lưng, lừa gạt đàn ông, còn trước mặt thì ra vẻ ngoan hiền. Ta phải giúp xã hội này thanh lọc bọn cặn bã!!!”
“Thầy điên rồi! Đâu phải cô gái nào cũng tệ hại như thế, và thầy không có quyền giết người, đó là phạm tội!”
Bình cười lớn, tiếng cười chát chúa đến mức Vĩ muốn bịt tai mà không thể giơ tay lên, anh nhăn mặt chịu đựng. “Điên hả? Phạm tội? Ngươi cứ việc nói. Chỉ lát nữa thôi cái miệng này sẽ không còn thốt được lời nào!”
Bình nói mà không để mắt tới Vĩ, chỉ chăm chú nhìn Iris đang đứng đằng xa chiến đấu với đám âm binh. Không hiểu sao trong đôi mắt xám âm u lóe lên tia nhìn căm ghét, điên dại. Hình như anh nhìn lầm? Dù anh chưa từng nói chuyện với Bình. Luôn chỉ nghe về gã từ những người khác, gật đầu chào hỏi khi lướt qua nhau. Nhưng anh biết đó là người thầy hiền lành, không thể nào có ánh mắt rực lửa hờn đến vậy. Căm ghét, là kết tinh của sự căm hận đến tột cùng. Cái nhìn khiến anh sợ hãi, gần giống ánh mắt của người đó.
“Không…đừng…đừng nhìn…!” Giọng run rẩy, mắt ngây dại, dường như đã lạc vào sa mạc ký ức.
“Ngươi muốn giết bao nhiêu con người ta không quan tâm! Nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi đụng đến người của ta!!!”
Iris hét vọng từ đầu hành lang bên kia. Cậu quá sơ xuất, mãi truy cùng đuổi tận đám âm binh đã tách rời anh quá xa. Gã lại cười lớn, thanh âm làm bể những khung kính cửa sổ vốn đã nứt bởi đợt cười lần trước.
“Ngươi có giỏi cứ tới cứu! Ta sẽ hút cạn máu hắn đến từng giọt cuối cùng trước mặt ngươi!”
Hàm răng nanh nhe ra đầy đe dọa. Cậu lao hết tốc lực tới trước, nhưng thứ sắc nhọn đó đã chạm tới da cổ anh mà cậu chỉ mới đi được nửa đường. Vĩ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết ập đến, anh có chút tiếc nuối, phải chi lúc trước cho cậu thêm nhiều máu thì hay. Dù anh không thích cậu, nhưng bị hút máu bởi kẻ xa lạ vẫn khó chịu hơn, vì anh là ‘đồ ăn’ của cậu mà. Chắc khi anh chết rồi, cậu sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế khác. Người đó nhất định sẽ bị khuôn mặt thiên thần của cậu lừa gạt, tự nguyện dâng máu cho cậu. Trong lòng anh có chút không cam tâm, hình như là bực bội với kẻ tương lai được cậu hút máu, anh cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Thôi vậy, dù gì anh cũng sắp chết, nghĩ nhiều chỉ thêm nặng đầu.
*Phập*
Tiếng của một vật sắc nhọn xuyên qua khối thịt. Nhưng anh không hề cảm thấy đau, có thứ gì đó làm ướt lưng áo. Anh từ từ mở hé mắt ra.
Bình trợn mắt nhìn xuống, vị trí trái tim lòi ra một bàn tay, những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy trái tim đang đập phập phồng sự sống. Cố quay đầu nhìn ra sau lưng, môi gã cong lên, run rẩy. “Tại…tại sao…?”
Trong đôi mắt xanh màu ngọc bích phản chiếu khuôn mặt xám ngoét của gã. Không một lời đáp trả, rút nhanh tay khỏi đống thịt nhầy nhụa nơi lồng ngực. Dòng chất dịch đỏ thẫm phụt bắn ra sau lực bóp nát, giọt máu như những cánh hoa bay theo cơn gió. Hoa máu uốn mình rơi lên mái tóc cũng màu đỏ, nhưng không phải đỏ của máu, là màu lửa rực rỡ, lửa địa ngục. Bình ngã xuống, không kịp nói lời trăn trối. Mắt vẫn mở trừng trừng nhìn kẻ đứng trên. Môi còn vương nụ cười méo mó không thành hình như chính bản thân gã hiện giờ. Một giọt nước rơi khỏi đôi mắt vô hồn, giọt nước mắt xấu xí.
“Làm…làm sao có thể…?” Vĩ lắp bắp, không tin điều vừa xảy ra trước mặt mình. Hắc Long là Vampire? Và cái vẻ lạnh lùng khi giết Bình anh chưa bao giờ được biết. Dù hắn luôn nổi tiếng với những lời đồn xấu nhưng anh chưa bao giờ…chưa bao giờ nghĩ có ngày thấy sợ người bạn thân nhất, lúc này là ân nhân cứu mạng của mình. Hắc Long tàn nhẫn như bây giờ không phải là Hắc Long anh quen biết.
“Làm gì tái xanh mặt mày thế anh bạn. Mình vừa cứu cậu, một tiếng cám ơn cũng không có?”
Tóc chuyển hóa thành màu đêm. Mắt trở lại màu đen thẫm. Răng nanh, tai nhọn cùng biến mất. Hắc Long cười cái kiểu đặc trưng của hắn, quyến rũ pha gian xảo. Trong phút chốc anh thấy mình thở phào nhẹ nhõm, hắn đã trở lại con người anh quen biết trước đây, thân thiện và có chút khó ưa. Có lẽ anh đã quá khắt khe, giết Vampire là một việc làm rất chính đáng, huống gì Vampire đó đã hại rất nhiều mạng người, anh không có quyền trách cứ hắn. Nhưng cái cách ra tay không chút do dự, vẻ mặt lãnh đạm khi kết thúc một sinh mạng khiến anh thấy ghê sợ. Vĩ lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ không hay, anh bước tới trước vỗ vào vai hắn, gượng cười nói.
“Thật không ngờ cậu là Vampire!”
“Mình không cố ý giấu diếm, chỉ là bất khả kháng.”
“Hiểu mà!”
“Ta đã nghi ngờ ngươi từ lâu!”
Vĩ, Hắc Long quay lại nhìn Iris đang đi tới gần, cả hai suýt chút quên mất còn có cậu ở đây. Sau khi kẻ điều khiển chết, đám âm binh lần lượt ngã xuống rồi tan biến đi như khói sương. Cậu khó chịu nói. “Vừa nhìn tên kia ta đã biết, hắn chỉ là con người bị biến thành Vampire bởi một kẻ cấp cao hơn.”
“Mình biết cậu đã nghi ngờ, từ lúc vào trường cậu luôn để mắt đến mọi cử động của mình. Vì vậy mình lợi dụng kẻ thế thân gây ra vụ lộn xộn này để đánh lạc hướng chú ý của cậu, nhưng xem ra đã vô dụng!” Hắn nói cứ như vừa thất bại một trò game đánh trận, có chút cay cú ăn thua.
“Hắc Long! Cậu đã biết ngay từ đầu thầy Bình là thủ phạm gây ra chuyện này? Tại sao cậu không ngăn chặn?!” Qua cuộc đối thoại giữa cậu với hắn, anh hiểu đại khái là hắn lợi dụng Bình làm lá chắn hòng thoát khỏi nghi ngờ của cậu. Không cần biết hắn có chủ ý hay không những vụ cố sát. Nhưng chắc chắn hắn biết thủ phạm là ai và đã che giấu. Điều này khiến Vĩ hết sức tức giận, anh luôn nghĩ nhân mạng con người là vô giá.
“Thật ra vụ thầy Bình thành Vampire chỉ là tai nạn, rồi thì Iris tới và xảy ra chuyện, mình nghĩ dùng kẻ ấy đánh lạc hướng cũng tốt. Thật tình là mình không hề cố ý!” Hắn nói với vẻ ăn năn hối lỗi.
“Ngươi không cố ý? Lời dối trá đó thật quá thô thiển!” Cậu bật ra tiếng cười mỉa mai.
“Tại sao Iris nghĩ mình nói dối?” Hắn nghiêng đầu cười cười, chau mày như đứa trẻ vô hại, dù máu dính đầy tay và mặt của hắn khiến người ta sợ hãi.
“Muốn biến con người thành Vampire phải dùng chính máu của Vampire cấp cao. Nếu ngươi không muốn sao hắn có thể lấy máu của ngươi được?”
“Không phải lỗi mình, chỉ là lúc đó phấn khởi quá, vô tình môi bị dập đã dây vào miệng Bình!” Hắn nhướng mày đáp.
“Cậu…cậu…ngay cả thầy giáo cũng không tha?” Vĩ trợn mắt nhìn tên bạn. Anh trước giờ đã biết hắn dụ dỗ bao nhiêu con nai cả hai khối ngày và đêm, nhưng không ngờ hắn không bỏ qua cả thầy giáo.
“Quên biệt danh của mình rồi à. Là Lust!” Hắn cười khẩy.
“Này, rốt cuộc là ngươi làm tên kia thành Vampire như thế nào?”
Cả hai quay lại, trố mắt nhìn cậu, đồng thanh la lên.
“Iris…có thật là không hiểu?”
“Hiểu cái gì?” Mắt xanh chớp chớp ngây thơ.
Hắn và anh nhìn Iris bằng ánh mắt tội nghiệp, khiến cậu tự nhiên nổi gai ốc khắp người mà không hiểu nguyên nhân do đâu. Cả hai cùng lắc đầu thở dài, thì ra trên đời còn sót lại một sinh vật ngây thơ đến vậy, là cậu không hiểu thật hay giả vờ? Nhưng xem ra khả năng thứ hai có vẻ thuyết phục hơn. Cậu nôn nóng hối thúc.
“Hey, mau giải thích đi chứ!!!”
Vĩ quay sang Hắc Long đùn đẩy. “Cậu giải thích đi!”
“Sao là mình?!”
“Mấy vụ này cậu có kinh nghiệm nhiều hơn!”
Hắc Long hết chối, tặc lưỡi nhìn Iris. Tiến từng bước chậm rãi tới gần cậu, cúi xuống thì thầm vào tai. “Có nghĩa là trong lúc ‘làm chuyện đó’, Bình vô tình liếm phải máu mình.” Rồi hắn đứng thẳng người dậy, nhìn đôi mắt vẫn còn mở to ngơ ngác của cậu. “Đã hiểu chưa?”
Iris lắc rồi lại gật đầu. Hai người chưa kịp thở phào thì…
“Ta hiểu Bình uống máu ngươi, nhưng ‘làm chuyện đó’ là làm gì?”
“Thì…là chuyện ‘đó đó’!
“Chuyện ‘đó đó’ là chuyện gì?
“Là chuyện ‘ấy ấy’!”
“Ta mệt rồi nha! Nói rõ ra coi!”
Cậu gắt lên. Hắn quay lại nhìn tên bạn bằng vẻ mặt thảm não hết sức, rồi nói nhanh.
“Tức là ‘làm tình’ đó! Đã hiểu chưa?”
Hai người chắc mẩm phen này cậu sẽ hiểu, đã nói toạc ra như thế thì dù có khờ đến đâu cũng phải biết thôi. Nhưng trên đời vốn dĩ có chuyện tám chín phần không như ý. Ông bà ta có câu: đừng đếm gà trước khi nở trứng.
“Ta- vẫn- không- hiểu?”
Còi cấp cứu hú vang trong đêm khuya thanh vắng, trên xe chở hai linh hồn sắp bay đến thiên đàng. Đêm giáng sinh năm nay náo nhiệt hơn mọi năm.