Cầu vồng đôi - Chương 4
Chapter 4: Let’s go to school
Đêm mùa đông ở thành phố Hồ Chí Minh vô cùng tuyệt diệu. Những ánh đèn neon phát ra từ các cửa hàng nhẹ nhàng đáp xuống hè phố phủ tuyết, như mảnh vỡ của thủy tinh. Con đường tấp nập xe cộ nhưng không ồn ào. Không nạn kẹt xe cũng chẳng có khí thải cacbonic gây ô nhiễm, bởi người ta không cần dùng đến xăng dầu. Các khoa học gia đã thiết kế loại bánh xe kiểu trượt patin, mặt đường như sân băng cho cả xe chạy và người đi bộ. Nhưng Việt Nam làm sao lại có tuyết rơi? Đó là Việt Nam ngày trước, còn bây giờ thì có thể. Sau trận đại thiên tai, Trái Đất gần như thay đổi hoàn toàn. Thời tiết liên tục biến đổi bất thường. Nếu không nghe hàng ngày bản tin khí tượng chắc không ai dám ra đường. Trời đang nắng có thể đổ mưa tầm tã, vùng bị bão lụt đột nhiên trở nên khô hạn chỉ trong vài ngày. Vậy nên, Việt Nam có tuyết rơi không phải chuyện lạ.
Học viện Dân Lập là một ngôi trường tập hợp thiên tài từ khắp mọi nơi trên Trái Đất và những chữ nhất. Trường rộng nhất, cao nhất, lớp học nhiều nhất, học sinh giỏi nhất, học phí đắt nhất và nhiều cái nhất khác ta tạm thời không liệt kê ra. Việc dạy học bao gồm các cấp từ mẫu giáo đến đại học. Ngôi trường là một tòa bạch ốc, diện tích chia làm đôi cho hai khối ngày và đêm. Khối ban ngày học buổi sáng chiếm nửa phần diện tích tòa nhà, chủ yếu dạy những học sinh đặc biệt thông minh, tương lai có tầm ảnh hưởng đến quốc gia hoặc xa hơn là thế giới.
Nếu nghĩ học sinh khối ban đêm thuộc loại dốt đặc, bạn hoàn toàn sai lầm. So sánh trí thông minh họ không hề thua kém học sinh lớp ban ngày, chỉ khác nhau về tầm ảnh hưởng. Lớp đêm rất phức tạp, đại đa số học sinh là con những ông trùm thế giới ngầm, tương lai làm mafia hoặc sát thủ theo nghiệp gia đình. Tình trạng bạo lực học đường thật đáng báo động. Sau khi liên tục xảy ra những vụ cố sát giữa hai khối lớp ngày và đêm trong nhiều tháng, hiệu trưởng buộc phải thành lập hội học sinh để giữ gìn trật tự. Quả nhiên từ khi có hội học sinh, các vụ ẩu đả giảm sút rất nhiều. Hội trưởng là nhân vật được học sinh toàn trường tín nhiệm bỏ phiếu bầu chọn mỗi ba kỳ học. Hai hội trưởng của khối ngày và đêm có thỏa thuận ngầm là hạn chế bước vào lãnh thổ của đối phương, để tránh những xung đột không đáng có.
…………
Chiếc xe Mecerdes nặng nề dừng trước cổng Học viện Dân Lập, tuyết trắng làm nổi bật màu đen của chiếc xe kiểu dáng sang trọng. Một số ít học sinh ngừng lại nhìn ngắm vì tò mò, còn lại đa số nhất là nữ sinh đã đứng chờ sẵn trước cổng trường, mắt mang hình trái tim nhìn đắm đuối vào cửa xe.
Vĩ đạp chân xuống lớp tuyết xốp, khó chịu bởi cái lạnh đột ngột ùa vào da mặt. Thần sắc u ám như bầu trời bên trên. Nhưng không hiểu sao vẻ hắc ám của anh lại khiến một phần hai nữ và nam sinh xịt máu mũi ngất xỉu tại chỗ, còi cứu thương hú vang. Đại nạn chưa qua hết thì số học sinh còn lại cũng nối gót theo đàn anh, đàn chị lên xe cấp cứu sau ba phút nhìn người đứng cạnh anh.
Trai xinh đúng là lỗi lầm của tạo hoá.
“Nếu không thấy tận mắt thật không thể tin, có ngày công tử Trần gia chuyển sang học lớp đêm!”
Giọng nói vang to không cần đến dùng loa, các học sinh vội vàng dạt sang hai bên nhường đường. Kẻ đi giữa thong dong bước tới. Làn gió nhẹ vờn mái tóc đen chấm vai, một bên tóc buông rũ xuống che đi mắt trái, chừa lại con mắt bên phải mang màu tăm tối như của tử thần.
“Được Hội trưởng Hắc Long đích thân ra đón thật là vinh dự.” Anh đáp trả kèm nụ cười khẩy, hai kẻ cùng chiều cao gườm nhau. Không một tiếng báo trước, tất cả học sinh chỉ thấy những hạt tuyết bắn tung lên cao, đến khi nhìn rõ lại, chân Hắc Long cách mặt Vĩ ba phân, anh đã kịp giơ tay trái ra đỡ đòn chân của hắn, ngoạn mục không thua gì phim hành động. Rồi cả hai buông nhau ra, đứng thẳng người dậy.
“Vẫn không thể thắng được Vĩ!”
“Đã lâu không gặp!”
Hai người ôm nhau vỗ vai thân mật. Sau lưng họ là hàng chục cái miệng há hốc, tay vẫn còn cầm điện thoại bấm số 115 (số gọi xe cứu thương). Hắc Long và Vĩ là bạn thân đã hai năm, quen biết sau một trận đại chiến và thân thiết vì cùng là con nhà thế gia. Mỗi khi gặp mặt cả hai luôn chào hỏi nhau bằng màn đấm đá trước tiên. Dưới đây là Profile của hắn.
Tên: Vương Hắc Long Các thành viên trong gia đình: Bí mật Nghề gia đình: Bí mật Đặc điểm nhận dạng: Tóc đen, mắt một mí màu đen, môi mỏng xếch lên trông như đang cười Tính cách: Mưu mô, lắm mưu nhiều kế nhưng thường dùng trí thông minh vào việc dụ dỗ trai tơ, và trêu chọc người khác khi thấy đời buồn chán Chiều cao, cân nặng: 1m94, 85kg Thành tích học tập: Như những nốt nhạc khi trầm khi bổng.
“Cứ tưởng không có cơ hội học chung với Vĩ chứ! Chỉ còn một năm là tốt nghiệp sao đột ngột chuyển khối?” Hắn thân mật vỗ vai bạn thân.
“Ai biết ông già nhà mình nổi hứng…!” Anh hơi cau mày bởi cú vỗ quá mạnh, chợt như nhớ ra chyện gì, quay sang nói với Iris đang đứng cạnh bên. “Đây là Hắc Long. Hội trưởng hội học sinh, có quyền lực nhất trường. Còn đây là…”
“Bỏ màn giới thiệu cũ rích đó đi. Người này chắc là honey của cậu hả? Cũng khá đó chớ. Hàng thượng phẩm à nghen!” Hắc Long ngắt ngang lời anh, liếc nhìn Iris từ trên xuống dưới không sót một phân da.
Mắt Vĩ trợn ngược mém rớt ra, Iris suýt trượt té may nhờ thân xe đằng sau lưng giữ lại. Tai anh đỏ đến mức dâu tây phải nghiêng lá cung kính, không biết là do ngượng ngùng hay giận dữ? Anh gào lên.
“Đâu ra cái tin mắc dịch đó?!”
Hắn chớp mắt. “Ủa, không phải hai người đang sống chung sao?”
Anh ho sặc sụa dù miệng đang trống trơn không nhai nuốt thứ gì. Màu đỏ ngày càng tăng cao, khói bốc lên trên đầu hệt các đại hiệp trong phim chưởng Hồng Kông, giọng ngập ngừng như gà nuốt dây thun. “Thì…có sống chung…” Hắc Long mắt sáng như đèn pha, anh vội vàng nói nốt. “Nhưng không phải dạng như cậu nghĩ! Mà ai tung ra tin đồn chết tiệt này?!”
Hắn nhún vai trả lời. “Hình như là do bà cô con ông cậu chú bà thím em gái ông nội con bà bác em vợ má của học sinh nào đó nói. Giờ cả trường đều biết Trần Diên Vĩ đã có ‘bến đậu’!”
Lên tăng xông máu rồi, muốn xỉu dữ lắm rồi. Nhưng vì hình tượng Trái tim băng giá- máu coca, anh cố đứng vững gầm gừ nói, không hay biết kẻ kế bên cũng lầm bầm một câu y hệt.
“Grừ…Nếu Trần Diên Vĩ này điều tra ra ai tung tin nhảm…Hắn chết chắc!!!” Tiếng bẻ khớp tay.
“Nếu để ta biết tin này do kẻ nào gây ra thề hút sạch máu hắn!” Tiếng nghiến răng.
Xa rất xa hiện trường vụ án. Trong ngôi nhà cũ kỹ hàng trăm năm lịch sử, có hai ông già không ngừng nhảy mũi liên tục.
“Áaaaat xìiiiii….!!!”
Học viện Dân Lập còn được gọi là ngôi trường có nhiều rắc rối nhất, là nơi tập hợp những kẻ quái nhân và các sự kiện quái dị.