Cầu vồng đôi - Chương 3
Chapter 3: Trường học là gì?
Part I
Tia nắng sớm len lỏi qua màn cửa sổ, buông mình rơi xuống tấm drap trải giường trắng tinh, mềm mại như lụa. Nắng nghịch ngợm vờn nhẹ trên mi mắt, đánh thức gương mặt cố vùi trong gối trốn tránh ngày mới. Vĩ uể oải mở mắt ra, lừ đừ ngồi dậy, ngáp một cái thật dài, vươn vai đứng lên rời khỏi chiếc giường êm ái. Anh xỏ dép lê vào chân, bước tới phòng tắm ở cuối phòng, mở vòi nước rửa mặt, đánh răng mà mắt cứ nhắm tít lại. Vệ sinh xong, anh với tay lấy chiếc khăn lông thật to treo trên tường. Trong lúc lau mặt, vô tình chạm vào vết sẹo cũ, ngón tay chợt khựng lại. Nhìn vào gương, qua màn nước hiện ra đôi mắt phủ một lớp sương mỏng màu xám nhạt nhòa như tro bụi. Vết sẹo dài hóa thành con rắn uốn mình đi qua khóe mắt. Ngón tay run rẩy chạm vào con rắn đỏ, tia nhìn sợ hãi phản chiếu trong gương.
*Rào rào*
Anh gục đầu dưới vòi nước, mong cái lạnh sẽ xua tan ký ức cũ, cái ký ức anh không muốn nhắc đến và cũng chẳng thể nào quên. Anh ngước lên nhìn chính mình trong gương. Vẻ mặt đã tỉnh táo duy chỉ có đôi mắt vẫn còn man mác buồn. Một kẻ từ khi sinh ra có tất cả mọi thứ con người mơ ước, tiền, danh vọng, mặt mũi như Vĩ còn có gì để sầu muộn sao?
Vĩ bước xuống cầu thang trong tâm trạng không được tốt lắm. Anh ngồi xuống ghế và chăm chú nhìn vào tờ báo mới, chờ đợi người hầu mang bữa sáng đến. Điểm tâm hôm nay có trứng ốp- la vậy nên phải dùng tương. Anh với tay lấy lọ tương ở giữa bàn, nhưng thứ chạm vào không phải cái chai cứng và lạnh. Nó mềm mại, có chút ấm áp tuy so với nhiệt độ của con người thì thấp hơn nhiều. Tự hỏi cái thứ này là gì nhỉ? Lọ tương không thể nào ấm và mềm mại được.
“Còn định nắm tay đến bao giờ?”
Cái giọng đáng ghét này nghe quen quen. Vĩ nhìn lên, đông cứng. Iris ngồi đối diện đang nhìn anh khó chịu. Anh vội rụt tay lại, nhường lọ tương cho cậu dùng, len lén liếc trộm người trước mặt rưới tương lên trứng.
“Muốn nói gì thì nói đi!”
Cậu mở lời vừa cho vào miệng một miếng trứng. Như chỉ chờ có thế, anh hỏi ngay.
“Tại sao ngươi có thể ngồi ở đây vào giờ này?”
“Tại sao ta không được ở đây?” Iris nhướn mày hỏi lại.
“Thì…” Vĩ di di ngón tay vẽ những hình thù vô định trên mặt bàn, khổ sở tìm lời giải thích sao cho dễ hiểu. “Các quyển sách nói Vampire sợ củ tỏi, thánh giá và ánh sáng mặt trời sẽ giết chúng! Mà bây giờ đã là bảy giờ sáng…” Nói xong anh mới thấy mình thật ngố hết sức, chắc chắn những gì viết trong quyển sách chỉ là bịa, hoàn toàn bịa đặt. Vì Vampire ngồi trước mặt anh không hề tỏ dấu hiệu gì gọi là sợ sệt, hoặc ngán ngại ánh nắng đang trải dài trên mặt bàn cách ngón tay Iris vài phân. Quả nhiên tiếng cười bật ra. Nhưng lần này không phải là cái cười nhếch mép. Không phải kiểu cười kiêu ngạo hay khinh miệt. Không là gì cả. Chỉ đơn thuần một nụ cười đúng nghĩa. Tia nắng ngẩn ngơ. Vĩ ngẩn ngơ. Chợt hiểu ra, vì sao con người si mê Vampire dù luôn miệng bảo chúng là thứ độc hại. Đẹp quá, thật sự rất đẹp. Lẽ ra vẻ đẹp này nên tắm mình trong ánh hào quang chứ không phải chôn vùi nơi bóng tối. Anh lắc đầu ngoầy ngoậy, anh đang nghĩ cái quỷ gì vậy. Dù có đẹp đến thế nào thì Iris vẫn là một Vampire, kẻ thù của loài người.
“Ngươi không sao đấy chứ?”
Cậu huơ tay mấy cái trước mặt Vĩ. Anh giật thót, hai vành tai đỏ ửng lên bởi gương mặt cậu đột ngột tiến sát lại gần, ấp úng nói. “Không…không có gì.” Cậu nhìn anh nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm. Dù sao đối với Iris, con người thường làm những hành động kỳ quái không thể hiểu nổi. Cậu nhún vai tiếp tục quay lại món cơm trứng. Đến khi dùng điểm tâm trái cây cậu đột ngột lên tiếng.
“Sao ngươi lại hỏi mấy chuyện này? Muốn tìm nhược điểm của ta ư?”
“Ngươi nghĩ ta là loại người hèn hạ đến vậy sao?! Đã giao ước ngươi lấy máu ta đổi lại không được hại người vô tội, thì ta quyết không làm gì bội tín!” Anh nhìn Iris trong mắt ánh lên vẻ chính trực, cương quyết và có chút tức giận. Cậu nhìn vào mắt anh một lúc lâu rồi thở hắt ra, giọng đều đều nói.
“Ta giải đáp các thắc mắc của ngươi nhé?” Vĩ ngồi thẳng dậy, chờ đợi. “Bọn ta không sợ củ tỏi, chỉ ghét các mùi quá nồng vì mũi của bọn ta rất thính, mà tỏi thuộc loại có mùi nồng nhất. Đúng là bọn ta sợ thánh giá. Vampire có bị đâm, đóng cọc hay lửa thiêu vẫn không chết. Vì năng lực chữa thương của bọn ta rất mạnh, dù mất cánh tay cũng có thể gắn lại được. Thánh giá qua phép rửa tội chưa đủ để giết chết bọn ta, nhưng các vết thương do chúng gây ra không thể chữa lành mau chóng. Muốn tiêu diệt Vampire cần phải có một lòng tín ngưỡng sâu sắc, tâm hồn thật thuần khiết và linh vật. Rất hiếm ai hội đủ ba điều kiện này. Ánh sáng mặt trời đúng là khắc tinh của bọn ta.”
“Vậy sao ngươi không sợ ánh mặt trời? Hay ngươi không phải Vampire thuần chủng?” Vĩ chế giễu. Cậu lườm anh một cú sắc bén tựa dao fay, rồi chậm rãi đáp.
“Vampire dù là thuần chủng hay bán thuần chủng đều sợ ánh nắng. Vampire cấp cao sống hơn mấy ngàn năm thì chịu đựng được lâu hơn, loại cấp thấp vừa chạm vào nắng lập tức bị thiêu rụi ngay. Ta cũng không hiểu vì sao bản thân tuy có thấy khó chịu nhưng miễn cưỡng thì vẫn thích ứng được.” Cậu thoáng ngừng lại như vừa nghĩ ra điều gì, nhếch mép nói. “Nếu là tia nắng sớm yếu ớt như hôm nay, có lẽ ta sẽ ra ngoài dạo chơi vài vòng, biết đâu tìm được thứ hay ho!”
Vĩ vờ cắm cúi ăn, hình như muốn nghiên cứu xem nên dùng nĩa ghim vào giữa hay hai bên món xoài. Câu Iris nói có thể hiểu là ngầm đe dọa, nếu anh không cư xử cho đàng hoàng hãy coi chừng cậu ra ngoài quậy phá.
Sau khi dùng xong điểm tâm, uống cạn cốc café, anh quay sang bảo người hầu. “Chị đi kêu chú tài xế chuẩn bị chở tôi đến trường.”
“Vâng, thưa cậu chủ!”
“Giờ ta phải đi học không rảnh đùa chơi với ngươi nữa!” Anh vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế, cậu ngước mắt nhìn anh.
“Đi học?”
“Uh, hết nghỉ hè đương nhiên phải tới trường!”
“Trường?”
“Chán chết, được nghỉ có ba tháng, chơi không đã gì hết!” Vĩ chợt khựng người lại, ngưng than vãn. Dường như có ánh sáng nào đó vừa lóe lên trong óc. Rồi anh quay lại nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu, cười gian. “Mà…ngươi đâu biết trường học là gì hén?” Cơ hội trả thù tới rồi, anh tội gì không nắm lấy. Iris ngủ vùi mấy trăm năm, thời đại thay đổi nhiều chắc chắn không thể hiểu một số từ ngữ hiện đại, huống gì cậu lại chẳng phải con người. Có lẽ cậu không biết trường học nghĩa là gì.
“Đương nhiên ta biết ‘trườn khọc’!” Iris nói cứng.
“Vậy sao?” Một bên mày nhướn lên, quay lưng đi với nụ cười mỉa trên môi. Vĩ bước vào trong xe, hát nghêu ngao vài bài nhạc hip- hop, tay gõ nhịp lên thành cửa sổ, ngã người dựa vào chiếc ghế bọc nhung, tâm trạng hết sức hả hê. Lần đầu tiên anh biết cảm giác đánh bại kẻ khác thật tuyệt vời, hay tại vì người đó là Iris nên hương vị chiến thắng càng ngọt ngào hơn.
Vĩ không hay biết vừa đào một cái hố thật to và đang tự bước vào bẫy sập.
…………
“Trườn khọc là gì?”
Ông Trần đánh rơi cuốn sách cầm trên tay, trố mắt nhìn Iris đứng ở cửa phòng đọc sách. Ông hắng giọng đáp, cái kiểu như cố nín cơn cười để chuyển sang thái độ cung kính, tiếc là không mấy thành công lắm. “Ý chủ nhân muốn hỏi là ‘trường học’ phải không?”
Iris đỏ mặt, cậu gắt. “Ngươi có nói không hả?!”
Ông lượm quyển sách lên để lại ngay ngắn trên bàn, từ tốn nói. “Trường học là nơi ta tiếp thu kiến thức của những người đi trước. Ví dụ, ta không biết phát âm đúng hay cách viết chữ thì khi đến trường, thầy giáo sẽ truyền đạt mọi thứ ta không biết…”
“Hiểu rồi, thì ra đó là trường học. Ta cứ tưởng cái gì ghê gớm lắm chứ. Lát về phải cho hắn biết…” Iris vừa lẩm bẩm vừa đi ra, hoàn toàn quên khuấy người đứng sau lưng cậu đang thò đuôi cáo ngày càng dài.
Thông báo, tối nay sẽ có bão giật trên cấp tám, bà con chú ý mau chóng tìm nơi trú ẩn gấp.
Part II
“CHA VỪA NÓI GÌ!!!”
Vài tấm kính đằng sau lưng ông Trần bể nát bởi âm lượng tựa khủng long gào. Iris nhăn mặt bịt tai, nhìn ông Trần đang ngồi bình thản chăm chú xem cậu con trai có triển vọng làm ca sĩ opera hay không. Vĩ tiếp tục gầm rú.
“Cha nghĩ sao mà bảo cho ‘thứ đó’ đi học?!” Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía Iris ngồi bàng quan nhâm nhi tách trà.
“Ta tên Iris, không được gọi ta là thứ này, thứ nọ!” Cậu bực bội sửa lại. Anh không mấy quan tâm đến lời cậu, quay lại tiếp tục nói với cha.
“Còn bắt con phải dạy kèm rồi chuyển sang lớp buổi tối?!”
“Đúng vậy!” Ông đáp gọn lỏn.
“Con không đời nào học buổi tối! Càng không dạy kèm cho ‘thứ đó’!”
“Đã bảo gọi ta là Iris!” Cậu đứng dậy khỏi ghế, bước vào vùng tranh chấp của hai cha con họ. Anh không muốn có thêm đối thủ, khó chịu lập lại.
“Thì Iris, được chưa?!”
“Vĩ, cha muốn tạo mối quan hệ giữa con người và Vampire được tốt hơn. Mà như vậy trước tiên ta phải hiểu về Vampire cũng như để họ hiểu rõ mặt tốt của con người…”
“Nên kết quả cuối cùng là cho thứ đó…” Anh thấy cậu lườm mình nên vội sửa lại. “…cho Iris đi học để hiểu thêm về loài người?”
“Trường học là mô hình thế giới thu nhỏ, không có nơi nào tìm hiểu con người tốt hơn nơi ấy!”
“Điều cha nói thì con rõ rồi, nhưng…”
“Con hiểu thì tốt! Con chỉ có thời gian hai tuần dạy tất cả mọi thông tin thường thức cơ bản của học sinh cho chủ nhân biết. Yên tâm, cha nghe nói Vampire rất thông minh, chắc con sẽ không vất vả lắm đâu. Vậy nhé, tất cả giao cho con!” Ông vỗ vai anh, mỉm cười ung dung bước ra khỏi phòng khách. Bỏ lại một con người đứng chết trân hết mở rồi lại ngậm miệng, không thốt nên lời, và một Vampire vẫn còn ngơ ngác nai vàng.
…………
“Không đúng!”
“Sai rồi!”
“Lại sai!”
“Làm lại!”
“Đủ rồi nha!!!” Iris quăng mạnh cây viết xuống bàn. “Tại sao ta phải học mớ lằng nhằng này chứ? Kiến thức của con người liên quan gì ta?!”
Anh cũng bực bội ngồi phịch xuống ghế trước mặt cậu, tức tối nói. “Có phải ta muốn dạy ngươi đâu! Đi mà phàn nàn với cha ta!! Thật không hiểu ông nghĩ cái quái gì nữa!!!”
Cuốn tập mấy chục trang giờ đã thành những mảnh vụn như bụi kim tuyến. Người khôn là kẻ biết ngừng đúng lúc, Iris chẳng ngu mà đi cãi với Vĩ đang tức giận. Cậu quay lại viết tiếp bài học anh cho. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng sột soạt của giấy và bút chạm vào nhau.
Vĩ cảm thấy cơn giận đã tan gần hết, thôi xé nhỏ những trang giấy hay xoắn vặn cây bút máy, quay lại nhìn người trước mặt mình. Mái tóc đen rũ xuống mi mắt, những lọn tóc dài được cột gọn sau gáy, vài sợi vương trên vai trượt nhẹ xuống theo đà cánh tay di chuyển. Vampire quả là sinh vật có quá nhiều bí ẩn, bản thân Iris chất chứa hàng tỉ bí mật khiến anh luôn chực chờ thắc mắc. Càng nhìn cậu anh càng không ngăn được cái miệng tò mò, Vĩ bật lên câu hỏi.
“Ngươi không biết viết nhưng lại biết nói, thật kỳ lạ!”
Đôi mắt xanh nhạt nhìn lên. “Có gì kỳ lạ?”
“Ngươi sinh ra và sống ở Luân Đôn cho đến lúc ngủ say, chưa bao giờ đi ra khỏi vùng đất đó, phải không?”
“Nếu đúng vậy thì sao?” Mắt xanh khẽ chớp nhẹ.
“Nhưng ngươi nói được tiếng Việt, như thế không phải rất kỳ lạ?”
Mắt xanh lại cắm cúi viết tiếp bài tập, vừa trả lời. “Vampire khi hút máu nạn nhân sẽ tiếp nhận lượng thông tin có trong máu, cụ thể là ngôn ngữ. Việc này bình thường đến mức nhiều khi bọn ta quên mất đang nói tiếng địa phương khác.”
“Vampire các ngươi đúng là…” Anh kinh ngạc thốt lên rồi lại ngập ngừng không nói dứt câu.
“Quái vật! Loài người thường gọi bọn ta như thế.”
Iris bình thản nói nốt câu cuối hộ anh. Ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vĩ đang lúng túng tránh cái nhìn của cậu. Cậu nhếch môi cười nhạt. Nụ cười được sơn phết lên một lớp lạnh lùng ngoài mặt, sâu tận bên trong là cảm xúc xa xăm. Anh nhìn vào đôi mắt mênh mông tựa bầu trời, xanh lạ lùng, cũng nhạt đến kỳ lạ. Vampire có lẽ cũng là một sinh vật đáng thương. Được thượng đế tạo ra và vứt bỏ, bóng tối cưu mang nuôi dưỡng chúng. Vampire căm hận và chống đối thượng đế. Thậm chí chống lại ‘cái chết’ thứ kỳ tích mà chúng hằng mơ ước, bởi cái chết được ban phát từ những mục sư cao cấp, đứa con của thượng đế. Có lẽ con người hay Vampire đều không có lỗi. Có lẽ mọi sai lầm đều bắt đầu từ chính người tạo ra chúng. Và có lẽ, Iris đáng thương hơn là đáng ghét. Nghĩ đến đây đột ngột ngực anh nhói một cái, dạ dày khốn khổ quặn lên cơn đau, chắc là bệnh đau bao tử lại tái phát. Anh vớ lấy quyển sách giáo khoa, nói to để phá tan không khí ngượng nghịu.
“Hãy làm thử hàm số này xem!”
Sau cánh cửa phòng học, có bốn con mắt đang nhìn trộm.
“Quản gia, ông thấy sao? Trông cả hai thật xứng đôi phải không?”
“Ông chủ định làm thật hả?”
“Đương nhiên. Chứ ông nghĩ ta cho chủ nhân đi học rồi còn bắt Vĩ dạy kèm là vì nguyên nhân gì?”
“Nhưng tuổi tác cách biệt xa quá.”
“Ôi dào, tuổi tác thì ăn nhằm gì, miễn ngoại hình trẻ trung là được. Vả lại, người lớn tuổi mới là chỗ dựa vững chắc!”
“Tôi vẫn thấy không ổn, cậu chủ nhất định sẽ kịch liệt phản đối!”
“Chính vì thế ta mới phải làm lén!”
“Nhưng…!”
“Quản gia, không lẽ ông muốn Vĩ cứ mãi như thế này sao? Đã đến lúc nó nên thoát ra khỏi quá khứ! Ngoài chủ nhân ra không còn ai thích hợp hơn!”
Quản gia ngần ngừ, khẽ thở dài. “Ông chủ đã nói đến thế thì tôi không còn ý kiến gì nữa.”
“Chỉ nghĩ đến sau này hai đứa cho ra những đứa trẻ thiên thần là ta đủ chết ngất vì hạnh phúc!”
Thế kỷ 23. Khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ cần lấy được gien của người muốn có con, vài tháng sau các khoa học gia sẽ cho ra đời đứa trẻ trong ống nghiệm khoẻ mạnh, đầy đủ tay chân. Vậy nên nhân loại vào thời điểm này đa số lập gia đình trễ, có khi ở độc thân, vì sinh ra một đứa trẻ không còn là chuyện khó khăn.