Cầu vồng đôi - Chương 22
Chapter 22: Âm thanh không thể nghe thấy
Ngày hè, những tiếng động như được khuếch tán với âm lượng lớn hơn. Tiếng còi xe và động cơ. Tiếng trẻ con huyên náo. Cả tiếng ruồi đập cánh cũng khiến người ta khó chịu. Có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng người không? Âm thanh vô hình.
-Hôm nay anh cũng không về nhà sao?…Em biết anh bận lo kiếm việc làm nhưng mấy tuần rồi không thấy anh, em…Không! Em không có ý đó, anh đừng giận mà!…Vâng, em sẽ chờ anh về. Anh à, em…em yêu anh…
Tiếng cúp máy ngang từ đầu dây bên kia vang lên giữa căn phòng nhỏ hẹp. Người đàn bà gầy gò mắt ngây dại nhìn ống nghe điện thoại, tóc rối bù và làn da tái xanh như bệnh nhân. Chỉ có đôi mắt, chúng thật đẹp, như thôi miên bất cứ ai nhìn thấy chúng. Đôi mắt đa tình nhìn điện thoại vô tri trìu mến như với người tình. Nhưng ánh nhìn dịu dàng bỗng chốc biến mất khi bà hướng mắt về phía tủ âm tường. Ngọn lửa rực cháy trong con ngươi thẳm xanh. Bà đứng dậy, đi thật nhẹ nhàng như sợ đánh động thứ gì đó trong tủ. Bàn tay vụt giơ ra, cánh cửa hé mở. Một nụ cười thỏa mãn ác độc làm bừng sáng gương mặt tiều tụy.
-Tao biết mày ở trong đó mà.
Cậu bé ngồi co ro nấp vào đống quần áo sặc mùi long não, ngay khoảnh khắc ánh sáng đột ngột lọt vào, cậu càng co rúm người lại hơn, như muốn biến thành hạt bụi không ai trông thấy. Người đàn bà giơ những ngón tay mảnh khảnh chụp lấy cánh tay gầy trơ xương của cậu bé, quăng ra giữa phòng. Chiếc áo thun giãn rộng thùng thình càng làm cậu trông nhỏ bé hơn, cậu run rẩy co người như con tôm khô dưới nền gạch lạnh giá bể từng mảng, các bức tường cũng loang lổ vết ố. Không biết từ lúc nào, một cây tre xuất hiện trong tay người đàn bà. Cây tre đã được vót nhọn, dài và mỏng như một ngọn roi. Cậu run bắn người, nuốt nước bọt khan, cố bật ra tiếng kêu, thanh âm khàn khàn.
-Mẹ ơi, tha cho con…Á!!!
Một lằn đỏ hiện lên nơi gò má xanh xao. Những lằn đỏ khác nối tiếp nhau xuất hiện trên hai cánh tay và chân. Mỗi lần cây roi vung lên hạ xuống, lại làm chiếc áo rách một đường dài, vết rách trên áo làm lộ ra những vết thẹo đã lâu năm, các vết thương đang mưng mủ, có cái đã đóng mài.
Người đàn bà vung roi mạnh hơn, nói như thét:
-Mày có trách thì trách cha mày! Tao biết hắn có bồ nhí bên ngoài, cái gì mà lo đi kiếm việc làm? Tưởng tao ngu ngốc không biết sao?! Mày nên trách ông trời đã cho mày có gương mặt giống hệt hắn! Mày phải chịu đau đớn thay hắn!!!…Anh à, con nhỏ đó có gì hay chứ? Em yêu anh như thế, tại sao anh lừa dối em!…Khốn nạn! Tất cả đàn ông đều khốn kiếp!!!…Em nhớ anh…! Hãy về với em đi anh…
Người đàn bà càng đánh càng hăng say, nói năng lung tung, đôi mắt chỉ thấy tròng trắng và vệt đỏ sọc. Cậu lăn lộn trong làn mưa roi, há miệng hớp vội lấy không khí, đã không thể thở bằng mũi, nước mắt nước mũi thành vũng đọng trên nền gạch. May sao cây roi đã gãy ngang. Nhưng bà không dễ dừng lại, dùng mười ngón tay móng dài cào cấu khắp người cậu. Máu hòa nước mắt. Tiếng la hét điên dại, và âm thanh khò khè như nấc nghẹn. Bàn tay nhỏ cố giơ ra về phía khoảng không trước mặt như một lời kêu cứu không thành tiếng.
……………..
-Tao đi mua đồ ăn. Mày ở yên đây, không được đi đâu!
Giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên, có tiếng đóng cửa và chìa khóa kêu lách cách trong ổ khóa. Cậu bé mở mắt ra, cố lê thân đến vùng ánh sáng nơi cửa sổ. Đôi tay nhỏ bám vào thành cửa, cố gượng đứng lên. Gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Máu trên mặt và tay đã ngưng chảy, chỉ còn là những vệt máu khô tróc ra theo từng cử động. Đôi mắt trống rỗng nhìn xuống phố. Dăm ba đứa trẻ đang tụ tập chơi đá banh, tiếng la hét reo vui giữa bầu trời nắng hạ. Trong màu mắt xanh thoáng hiện tia sáng của khao khát rồi vụt tắt ngay. Cậu quay người lại, nằm xấp xuống nền gạch, áp má cảm nhận cái lạnh lẽo và cứng.
-Không sao hết. Rồi sẽ không đau nữa. Chỉ một chốc nữa thôi…một chốc nữa là sẽ hết đau…
Đây là câu thần chú cậu thường dùng sau mỗi trận đòn roi. Mẹ cậu bình thường luôn lạnh nhạt, chỉ đánh cậu mỗi khi uống rượu say hay cha cậu không về nhà. Cậu im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ. Vì cậu biết mẹ rất yêu cha, tuy cậu còn chưa hiểu về cái gọi là tình yêu. Nhưng cậu biết thế nào là yêu điên cuồng, chỉ giống như mẹ cậu. Khi có cha ở nhà, bà là người vợ hiền, mẹ tốt. Khi cha không về, bỗng chốc bà biến thành hung thần, dùng đòn roi trút giận lên người cậu. Nhưng không sao, có bị đánh cậu mới thấy an tâm. Ít ra bà còn nhớ đến cậu, còn một chút cảm giác dù chỉ là căm ghét. Đau đớn có là gì nếu so với việc người ta xem mình như không tồn tại trên đời? Cậu chỉ còn cha và mẹ, nếu cả họ cũng phớt lờ cậu. Lúc đó, có lẽ cậu sẽ biến mất trên cõi đời này. Giống như âm thanh vậy. Rõ ràng nó có ở đó, nhưng nếu không ai nói chúng sẽ biến đi không dấu vết. Cậu rất sợ hãi. Có bị đánh cũng không sao, chỉ xin đừng lãng quên.
………………
Hôm nay là một ngày kỳ lạ. Mẹ cậu bỗng dưng trở nên hiền hậu. Bà còn cho cậu ra ngoài chơi. Cậu như chim sổ lồng, quá vui mừng nên không chút thắc mắc về sự thay đổi đột ngột đó. Đám trẻ con lúc đầu bỡ ngỡ vì sự xuất hiện của cậu, nhưng rồi chúng nhanh chóng cho cậu tham gia chơi. Cậu nghĩ có lẽ mình là thiên tài bóng đá, chỉ mới tập chơi mà cậu đã sút vào lưới được tới ba trái banh. Rồi bầu trời xanh dần chuyển màu của trái cam chín. Tiếng cha mẹ gọi con cái về ăn cơm. Đám trẻ quyến luyến hẹn mai cùng cậu chơi nữa, cậu không hứa, vì chưa biết khi nào mẹ có tâm trạng vui vẻ như hôm nay. Cậu thả bộ từng bước chậm rãi lên những bậc thang bẩn thỉu, mùi rác rến hăng hắc xộc vào mũi. Đôi chân bé nhỏ từng bước từng bước lên bậc thang, về lại căn phòng hẹp ẩm mốc.
-Mẹ ơi, con về rồi.-Cậu cười toe mở cánh cửa gỗ đã mục nát.
-Suỵt, nói nhỏ thôi, kẻo đánh thức cha con dậy.
Người đàn bà đưa tay lên môi suỵt nhẹ, bàn tay kia trìu mến vuốt ve gương mặt đã trắng bệch của chồng. Cậu gần như chết giấc bởi hoảng sợ. Làn da trắng xanh lấm tấm vệt máu, người đàn ông nhắm mắt gối đầu trên đùi bà. Cổ gần như đã bị cắt lìa, để lộ cả phần xương bị chặt. Máu nhuộm váy trắng thành màu huyết loang lổ. Nhuộm đỏ cả căn phòng, khiến cậu nhức mắt và choáng váng. Khi ý thức trở lại là lúc bà đang tiến dần đến gần cậu, giơ bàn tay vuốt nhọn. Cậu điếng người, cố quay người bỏ chạy. Nhưng chân đã bị chộp lấy, tiếng gào la cầu cứu bị hãm lại sau cánh cửa dần đóng kín.
-Con yêu, hãy nhìn đi, ông ấy ngủ bình yên biết bao. Tất cả của ông ấy bây giờ đã hoàn toàn thuộc về mẹ. Cha ‘đi’ trước rồi, hai mẹ con mình cùng theo cha đến vùng đất hạnh phúc nào.
Người đàn bà vừa cười vừa giơ con dao lên. Nước mắt, nước mũi thi nhau chảy vào trong cái miệng nhỏ đang há to, nước dãi chảy ướt cổ áo, nhưng không có âm thanh nào bật ra. Cậu cố vùng vẫy mong thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm giữ chặt người cậu. Ánh sáng từ con dao lóe lên như hồi chuông báo tử thần. Giây phút giữa lằn ranh sự sống và cái chết, bản năng sinh tồn đã lấn áp sợ hãi. Cậu co chân dùng tất cả sức lực trong tấm thân nhỏ bé, đạp mạnh vào bụng bà. Con dao hạ xuống, đã trượt mục tiêu. Lưỡi dao liếm nhẹ trên da mặt non tơ, máu bắn ra chảy tràn trên mặt. Cậu như lòa đi trong màu đỏ ma mị. Lòng cầu sinh lại lần nữa cho cậu sức mạnh, quơ quào đôi tay tìm con dao đã văng đâu đó dưới nền gạch bể, cậu gặp may khi nhanh chóng chạm được con dao, làn da ba đầu ngón tay bị lưỡi dao bén cắt trúng nhưng cậu không có thời giờ thấy đau. Một tay hấp tấp xoay trở nắm lấy đuôi con dao, cố lê chân đến bên khung cửa sổ. Dù không nhìn thấy gì nhưng cơn gió thổi lồng lộng làm sợi tóc bay bay, cậu tin chắc mình đã đến đúng chỗ. Hít một hơi thật sâu, cong người vung tay ném mạnh con dao đi thật xa. Chưa kịp thở phào. một bàn tay túm lấy tóc cậu lôi ngược lại giữa phòng, hai má cậu rát bỏng bởi những cú tát mạnh. Sau khi bà không tìm được sợi dây nào thật chắc đã dùng chính cái váy nhuộm đỏ của mình, quấn thành vòng dài siết lấy cổ cậu. Tiếng bà rít lên cay độc:
-Mày cũng như cha mày, phản bội tao?! Tao sẽ không để mày sống!…Con đừng sợ, chỉ đau một chút rồi sẽ qua thôi. Ba người chúng ta sẽ đến một nơi hạnh phúc, không có thay đổi hay phản bội…Chết đi! Tao sẽ không để bất cứ ai sở hữu người có gương mặt giống hắn. Hắn mãi mãi chỉ thuộc về tao!!!
Bà liên tục thay đổi giọng điệu, khi thì ngọt ngào lúc lại giận dữ, đây là triệu chứng tâm thần rối loạn. Mỗi khi lên cơn, sức của bà mạnh bằng ba người đàn ông gộp lại. Cậu cố vùng vẫy, cào cấu cần cổ hay đúng hơn là mong làm rách thứ đang siết cổ mình, nhưng vải quá dày, người lớn còn không xé được thì cậu làm sao thoát khỏi. Cậu thấy choáng váng bởi não bắt đầu thiếu không khí. Cả người dần mềm nhũn. Trước mắt chỉ còn hai màu trắng của sương và đỏ thẫm. Môi cậu chợt nhoẻn cười. Mệt mỏi rồi, muốn sống còn khó hơn là chết. Từ khi sinh ra, mỗi ngày cậu đều phải đấu tranh với thần chết. Hôm nay là trận chiến cuối cùng và khốc liệt nhất. Cậu đã thua, thế thì tại sao không mỉm cười đón nhận vòng tay của tử thần, như vậy ít ra bộ dạng khi chết sẽ đỡ khó coi hơn. Cậu thầm cám ơn vì hiện giờ đôi mắt không nhìn thấy gì. Cậu biết khuôn mặt lúc này của mẹ rất đáng sợ, không khác gì ác quỷ. Nên cậu không muốn thấy. Cậu mơ về vùng đất mới, có hơi ấm của cha, nụ cười dịu dàng của mẹ. Đau khổ sẽ không còn.
Đôi tay bé nhỏ buông rơi. Tiếng cười xoáy sâu vào màng nhĩ cho đến khi tất cả trở nên tĩnh lặng.
…………
-Con tỉnh lại rồi! Tạ ơn trời phật và tổ tiên Trần gia đã phò hộ!
Cậu mở mắt ra, không gian ngập tràn màu trắng. Cậu nuốt nước bọt cho cổ họng trơn hơn, khó nhọc nói:
-Đây…là thiên đường sao?
-Bậy! Đây là bệnh viện, con còn chưa chết.
Mắt cậu dần thấy rõ hơn. Người đàn ông ngồi trước mặt cậu tuy đeo kính, nhưng khuôn mặt lại rất quen thuộc. Cậu cố lục lọi trong cái đầu gần như trống rỗng xem đấy là ai. Cậu thảng thốt kêu lên:
-Cha?!
Ông ta mỉm cười, ánh mắt hiền hậu nhìn cậu. Cậu chợt thấy nghi ngờ, dường như đây không phải là cha, cha không thể có nụ cười ấm áp như thế. Với cậu hình ảnh của cha luôn lạnh lùng, chưa một lần ôm lấy cậu. Ông nhanh chóng giải đáp câu hỏi trong lòng cậu:
-Bác là bác của con, tức là anh trai của cha con.
-…
Ngừng một lúc, tay ông đan vào nhau, khó khăn nói:
-Bác biết con mới tỉnh dậy, nói những điều này e là quá tàn nhẫn, và chưa chắc con sẽ hiểu. Nhưng bác không muốn giấu giếm. Dù sao bác cũng phải nói rõ để tránh sau này con tự tìm hiểu gây ngộ nhận, con có muốn nghe không?
-Vâng. -Cậu trả lời ngắn gọn và dứt khoát.
-Trước tiên bác phải kể lại bao quát để con nắm được tình hình. Nhà cha con rất giàu có, ông nội rất bảo thủ, không thích thứ gì ngoại nhập nên phản đối cha con lấy mẹ con, vốn là một phụ nữ ngoại quốc sinh ra tại Việt Nam, thế là hai người đã dắt nhau bỏ trốn. Hai người sống chung như vợ chồng không hôn thú, rồi sinh ra con. Bặt tăm mấy năm đột nhiên tuần trước cha con gửi cho bác một bức thư, bên trong viết là nếu có mệnh hệ gì nhờ bác chăm sóc con. Bác linh cảm có điều không lành nên ngay buổi chiều đã tìm đến địa chỉ nhà con. Gọi cửa mãi không thấy ai ra mở, bác sợ có điều không may nên kêu người phá cửa. Vừa kịp cứu con, nếu trễ thêm vài phút e là con đã…
Ông ngừng lại, tay xoắn vào nhau, khó nói tiếp chuyện sau đó. Cậu kiên nhẫn chờ đợi. Hay nói đúng hơn, trên đời đã không còn chuyện gì khiến cậu xúc động nữa. Ông khẽ ho khan lấy giọng, rồi chậm rãi nói tiếp:
-Sau đó bác đưa con vào bệnh viện, mẹ con đã được cảnh sát đưa đi và bị bắt giam. Lễ tang cho cha con cũng đã làm xong.
Bất giác cậu đưa tay sờ lên cổ, chạm vào lớp vải sần sùi. Vết thương trên thân xác rồi có ngày sẽ lành lại. Nhưng còn vết thương trong tâm hồn? Có thể chữa lành không?
Ông nhìn đứa cháu côi cút của mình. Bao nhiêu đứa trẻ bằng tuổi cậu chỉ biết ăn chơi, vui đùa. Còn cậu đã phải trải qua những biến động mà người lớn còn không chịu được, huống gì là một đứa trẻ. Nhìn cậu ngồi lặng yên trên giường, khuôn mặt lãnh cảm nghe về cái chết của cha và người mẹ bị tù tội. Lòng ông đau như cắt. Ông nghĩ mình phải làm gì đó cho cậu, trước khi cậu sa ngã. Ông mỉm cười nói:
-Bác tên Trần Lâm, con hãy gọi là bác Lâm.
-Bác Lâm -Cậu lập lại như một cái máy, vô cảm.
-Ngoan. Cho bác Lâm biết, tên con là gì?
-Không có tên.
-Bất cứ ai cũng phải có cái tên, sao con lại không có được?
-Không cần. Vì sẽ không ai gọi tên.
Câu nói chân thật, đơn giản, khiến người nghe không biết nên thương cảm hay là đau lòng. Con chó, con mèo còn có người đặt tên. Vậy mà cậu ngay cả cái tên cũng không có. Đây chẳng phải là chuyện cười ra nước mắt sao?
Một bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu. Cậu nhìn lên, bắt gặp nụ cười như tia nắng sưởi ấm tim cậu.
-Tên của con là Trần Diên Vĩ. Từ giờ bác sẽ gọi tên con.
Cậu không biết tại sao mình rơi nước mắt, là vì hơi ấm của người đang ôm cậu vào lòng? Ngay cả khi suýt bị giết, biết đã không còn cha mẹ ở bên, cậu vẫn không hề có chút cảm giác xúc động đến mức rơi nước mắt. Vậy mà hơi ấm hiện tại lại khiến cậu trở nên mềm yếu. Tiếng nói trầm ấm áp rót vào tai:
-Ổn rồi, không sao đâu. Từ nay đã có bác bảo vệ con. Sẽ không cho ai làm hại con.
Không hiểu sao nghe câu nói ấy, cậu càng khóc nhiều hơn. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Chợt bên ngoài cửa giọng người đàn bà vang lên, mang theo âm điệu hóm hỉnh và vui vẻ:
-Ông xã bắt nạt làm tiểu hoàng tử khóc phải không? Về rồi biết tay em!
-Đâu có, vợ yêu nói oan cho anh rồi!
-Không thì tốt. Mừng tiểu hoàng tử khỏe lại. Ta là bác gái của con đây.
Một người đàn bà rất đẹp bước vào. Bà nhìn cậu ân cần hỏi thăm, còn tặng những món quà mà cậu chưa bao giờ trông thấy. Nhưng không hiểu sao, lần đầu thấy bà cậu đã run bắn lên như trực giác thỏ con trước thợ săn. Linh cảm phần đời sau này của cậu sẽ nằm gọn trong bàn tay bà.
………………
-Đứa trẻ thật tội nghiệp, em không hiểu nổi hai người họ làm cha mẹ kiểu gì nữa! Cô ta đã không ra gì, chú ấy làm cha cũng chẳng tròn. Thật là…!
Bà Trần gay gắt nói. Ông Trần nhắc khéo:
-Nói nhỏ chứ em, kẻo làm thằng bé thức giấc.
Nghe vậy bà liền liếc nhìn cánh cửa trắng đóng im lìm, qua tấm kính một đứa trẻ đang say ngủ trên chiếc giường trắng. Ông hạ thấp giọng:
-Cũng không thể trách chú ấy. Cha anh rất nghiêm khắc, chưa hề tỏ lộ tình thương nên chú ấy mới ra như vậy.
-Thế chẳng phải anh cũng sinh trưởng trong môi trường đó sao? Em chẳng thấy anh là loại người gỗ đá đó.
-Thì…mỗi người mỗi tính.
-Thấy không, em đã nói mà.
Bà Trần mỉm cười đắc thắng. Ông Trần mỉm nụ cười nhún nhường chịu thua. Bà rùng mình bảo:
-Chú ấy thật không may, yêu nhầm mụ đàn bà độc ác quá chừng. Dám cả giết người.
-Không nên trách Tử Thủy, là do chú ấy làm lỗi trước. Tử Thủy từng cùng bọn anh học chung trường, cô ấy rất tốt, chỉ là tình cảm quá mạnh mẽ. Khi yêu thì yêu điên cuồng, khi ghét lại ghét cay ghét đắng. Vì quá yêu nên cô ấy mới không chịu được sự phản bội của chú ấy.
-Anh bênh vực cô ta, không phải lúc xưa có động lòng đấy chứ?
Bà Trần nhéo bắp tay ông Trần khiến ông suýt xoa phân bua:
-Nào dám, anh chỉ nói theo lẽ công bằng thôi. Bây giờ đã có bà xã yêu quý, anh nào dám mơ tưởng đến ai.
-Thế là khôn đấy. Anh mà léng phéng với ai, dù chỉ trong tư tưởng thì chết với em.
Bà giơ mười ngón tay lên quanh cổ ông làm điệu bộ đe dọa. Hai người cười âu yếm rồi ông Trần hắng giọng bảo:
-Anh sợ là quá khứ sẽ khiến tâm tính thằng bé không được bình thường, sau này nuôi nấng nó sẽ vất vả cho em.
-Không sao đâu, vợ chồng chúng ta hiếm muộn, có một đứa con trai càng tốt chứ sao. Em sẽ tạm giao việc công ty thời trang lại cho anh lo giúp một khoảng thời gian. Đợi khi thằng bé lớn lên một chút hoặc đã quên đi quá khứ rồi, em sẽ lại tiếp nhận sự vụ công ty.
-Vất vả cho bà xã quá.
-Ông xã cũng vất vả.
Ông Trần ôm vai vợ cùng nhìn khuôn mặt thiên thần say giấc ngủ bình yên.