Cầu vồng đôi - Chương 20
Chapter 20: Làm lành
Vĩ và Iris giận nhau tính ra cũng đã hơn một tuần. Mọi người đều cảm thấy bầu không khí chung quanh dần trở nên ngột ngạt. Bình thường cả hai vốn đã gây gổ như chó với mèo, có lẽ vì gần đây hai người thân thiết ít cãi nhau hơn xưa, nên mọi người quên mất không khí nặng nề này chăng? Từng ngày trôi qua, tâm trạng Iris càng sa sút. Cậu dễ cáu gắt với cả cục gạch chỉ vì nó bị bể một miếng nhỏ khiến cậu vô tình dẫm lên, bị vấp suýt té. Và càng bực hơn khi đám người 3T luôn lẽo đẽo theo sau. Hôm nay bọn chúng cũng vẫn dai dẳng bám sát cậu như đuôi sam.
“Iris à, tâm trạng cậu đang không vui, hay chúng ta đi bar cho khuây khỏa.”
“Tú nói đúng đó. Nếu cậu không thích thì ta đi chỗ khác vui hơn nhiều!”
“Đã nói không là không!” Cậu bực bội gắt lên, vừa lúc thấy anh đang đi trên cùng dãy hành lang ở hướng ngược lại. Không biết sao tim cậu đập thình thịch muốn nổ tung. Mỗi bước chân anh đến gần hơn càng khiến cậu thêm hồi hộp. Gương mặt Vĩ vẫn lạnh lùng như vừa từ tủ lạnh bước ra.
Chỉ cách năm bước chân.
Cậu bỗng thấy luýnh quýnh, không biết có nên mở lời chào hỏi trước không.
Còn bốn bước chân.
Đầu óc cậu hỗn loạn, nên nói gì đây. Có rất nhiều lời muốn nói nhưng nghĩ lại thì chỉ là mớ lộn xộn, chẳng biết sắp xếp câu nào trước, câu nào sau để thốt thành lời.
Ba bước chân.
Cậu thấy cổ họng khô rát, muốn nuốt nước bọt mà cũng chẳng được.
Hai bước.
Một…
“Các người vui vẻ quá nhỉ. Thật hay.” Lời nói nhẹ tênh như kim châm chích vào tai Iris, cậu thấy đau nhói ở tim. Anh bình thản bước qua không nhìn cậu lấy một lần, khuất bóng sau dãy hành lang.
“Hừ, ỷ là bạn thân của hội trưởng học sinh nên mới cậy quyền làm mặt chảnh. Có gì hay đâu chứ!” Một tên trong 3T hậm hực nói.
“Đợi sau này rớt đài, để xem còn vênh mặt nữa không!” Tên đồng bọn phụ họa theo.
“Thôi, chúng ta đi chơi xả xui đi Iris.” Tú là kẻ khôn ngoan nhất bọn, nén giận quay lại nở nụ cười quyến rũ với cậu. Rất tiếc gã dùng chiêu này dụ bao nhiêu con mồi nhưng với cậu thì chẳng ăn thua. Cậu không nói một lời, ủ rủ cất bước đi thẳng, bỏ lại ba tên ngơ ngác phía sau. Tiến tức giận đấm tay vô tường, hằn học nói.
“Tiến này xin thề, không câu được con cá đó quyết không bỏ cuộc!”
“Bình tĩnh đi, Tú nhất định sẽ có cách thả mồi cá cắn câu. Lucifer Iris và Trần Diên Vĩ không thoát được tấm lưới của chúng ta đâu. Kiên nhẫn một chút là sẽ đến ngày huy hoàng.” Tân an ủi.
Hai tên cùng nhìn sang Tú chờ đợi. Tú tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng đang tức bầm gan tím ruột, quyết chí hại cho bằng được kẻ vừa từ chối lời mời làm gã bẽ mặt. Gã chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau lưng.
“Lúc nãy các bạn nói gì, có thể lập lại một lần nữa không?”
Bộ ba 3T cùng giật mình, xung quanh chúng đã bị người trong hội học sinh bao vây lúc nào không hay biết. Phó hội trưởng nâng gọng kính bạc lạnh lùng, phất tay ra hiệu đồng đội dẫn độ tội phạm về nơi xét xử. Khi đoàn người đi xa, Hắc Long bước ra khỏi chỗ nấp là sau cánh cửa phòng học trống, chép miệng cảm thán.
“Số phận nhân vật phụ thì hẩm hiu thế đấy, mới xuất hiện vài cảnh đã phải hạ màn, thật đáng thương.”
………………..
Iris mang trong lòng cơn bực tức, cứ nhắm mắt bước đi không định phương hướng, chỉ muốn cách Vĩ càng xa càng tốt. Thấy cửa phòng vi tính hé mở lại không người, cậu bước vào ngồi xuống cái máy vi tính để gần cửa ra vào. Tay cậu gõ bàn phím bâng quơ định vào một trang web nào đó giết thời gian, trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ về anh. Đến khi cậu giật mình thoát khỏi những suy nghĩ, phát hiện trên máy vi tính cậu đã vô thức gõ tên anh: Diên Vĩ.
“Quái! Sao mình lại gõ cái tên đáng ghét này chứ! Mau xóa nhanh!”
Nhưng trong lúc vội vàng cậu đã bấm nhầm nút enter thay vì delete, và đã thấy một thứ thú vị, đến nỗi nụ cười nở rộ trên môi sau mấy ngày vắng bóng. Chợt có tiếng nói mỉa mai phát ra từ phía cửa ra vào.
“Làm gì cười như đồ khùng vậy?” Anh vừa nói vừa đi vào trong. Cậu ngước lên, không những chẳng khó chịu mà còn cười rất tươi. Vĩ nhìn nụ cười đó, tự nhiên linh cảm có chuyện không lành, anh vội lùi bước tháo lui. “Thôi, không quấy rầy cậu vui vẻ.”
“Không ngờ tên của ngươi đẹp như vậy.” Cậu cười khẩy.
“Mới nói gì đó?” Anh dừng bước chân, xoay lại nhìn cậu.
Nụ cười càng nở rộng trên môi cậu. Một nụ cười đúng nghĩa: châm biếm. “Hay nhỉ. Tên của loài hoa cơ đấy. Còn là tên của nữ thần cầu vồng nữa chứ. Thật là một cái tên hợp với người.”
Vĩ thấy máu nóng xộc lên não, tuy không hiểu cậu có ý gì nhưng nghe ra giọng điệu trêu gan của cậu, liền bước tới xem màn hình máy vi tính. Càng nhìn dòng chữ mặt anh càng tái đi, tay vịn mép bàn gỗ run run như muốn bóp nát. Cậu không phải người có trái tim nhân từ, cậu là Vampire chính hiệu, nên nhân cơ hội này đạp anh xuống hố luôn, nhấn mạnh câu nói.
“Thật là một cái tên hợp với người. Đúng không, Diên Vĩ?”
“Đúng, đúng, quả là tên hợp với người. Cái tên Iris chẳng phải cũng đồng nghĩa sao?” Cậu giật mình khi thấy anh ngước lên nhếch mép cười nhạt.
Thấy cậu nhíu mày vẻ không tin. Anh xoay màn hình lại cho cậu thấy. Những dòng chữ đó chẳng khác nào cây roi quất vào người cậu. Lúc nãy do quá phấn khởi với phát hiện mới nên cậu chỉ đọc lướt vài đoạn đã bỏ sót chữ.
Hoa huệ tím hay còn gọi là Diên Vĩ. Còn có một cái tên khác là Iris, nghĩa là cầu vồng. Theo truyền thuyết Hy Lạp, đây là tên một vị nữ thần đưa tin của các thần đến thế giới con người dưới dạng vòng cung cầu vồng rực rỡ…
“Chậc, quả là một cái tên đẹp hết sức.” Anh nhái lại giọng điệu lúc nãy của cậu. Iris bây giờ gương mặt mang màu tím hoa cà. Quê lắm rồi, quê là khó quề. Cậu gầm lên, giơ chân đạp anh ra tới cửa.
“Ngươi cút ra!”
“Khoan, còn có một điều hay lắm, cậu có muốn nghe không?”
“Cái gì?” Cậu nghi ngờ hỏi. Vĩ mỉm cười, ngoắc tay ra dấu cậu lại gần.
“Chuyện này không thể nói lớn, ghé tai lại đây tôi nói nhỏ cho nghe.” Cậu vì tò mò nên ngoan ngoãn làm theo. Vĩ mấp máy môi. “Tôi nghĩ là mình đã yêu cậu rồi, Iris.”
Vì anh chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng nên cậu không thể nghe thấy, cậu nhíu mày gắt. “Ngươi mới vừa nói gì, nói lớn lên coi!”
“Không nghe hả? Vậy lại gần thêm chút nữa, tôi sẽ nói lại.” Không đợi anh bảo lần thứ hai, cậu nhấc chân bước thêm một bước, bây giờ cơ thể hai người đã sát gần nhau, đến mức chẳng nhận ra vạt áo nào là của người kia. Anh dùng chất giọng thầm thì. “Diên Vĩ mãi mãi chỉ thuộc về Iris như tên của hai ta.” Rồi thổi hơi lên vành tai cậu, bước lùi ra xa. Mặt Iris đỏ bừng.
“Ngươi đi chết đi!!!”
Cậu hét lớn, đóng sập cửa lại. Anh cười rũ rượi đến mức đứng không vững phải ngồi bệch xuống đất, dựa vào bờ tường. Anh cười nhưng đôi mắt lại thoáng buồn, lời tỏ tình đó anh không đủ can đảm nói lớn thành tiếng cho cậu biết, câu sau thì cố ý khiến cậu nghĩ đó chỉ là trò đùa trêu chọc. Nhưng biết làm sao hơn. Nếu không như vậy, anh chẳng dám nghiêm túc tỏ lời yêu thương ấy, câu nói khiến anh thấy ngượng miệng và xấu hổ. Vĩ vùi đầu vào hai cánh tay, thở dài vì sự vô dụng, tính sĩ diện quá cao của chính mình.
Cậu bịt tai lại, cố làm như không nghe tiếng cười của anh từ ngoài cửa vọng vào. Cậu càng thấy xấu hổ hơn khi nhận ra bản thân đã thích nghe câu anh vừa nói. Cậu ủ rũ gục đầu xuống bàn phím máy vi tính, hai tay buông thõng, lầm bầm.
“Iris ơi là Iris, mày cũng điên mất rồi hay sao…”
Vài ngày sau, tin tức 3T bị đuổi học do vi phạm kỷ luật lan khắp trường. Cậu hiểu mình có lỗi, đã nói oan cho Vĩ, nên dù ngần ngại cũng đã cố hạ giọng, xuống nước năn nỉ anh. Nhưng anh thì vẫn lạnh lùng phớt lờ cậu. Sau ba ngày làm đuôi, Iris đập bàn phòng sinh hoạt chung, nói lớn trước mặt Vĩ.
“Đủ rồi nha! Ta đã xuống nước như vậy, ngươi còn muốn gì nữa? Đàn ông mà sao nhỏ mọn quá vậy?!”
Anh hừ mũi, lạnh nhạt liếc cậu sau đó mới nói. “Thật muốn làm lành à?” Cậu gật đầu ngay lập tức. “Vậy phải hứa sau này tuyệt đối không được xưng ‘ta và ngươi’ nữa. Chỉ được gọi là anh Vĩ.”
“Cái này…” Cậu nhăn nhó, ngập ngừng.
“Sao? Không chịu?” Anh nhướng mày nhìn cậu. Cậu lập tức phân bua.
“Không! Đương nhiên là chịu!”
“Vậy thì tốt.”
“Ngươi…lộn, Vĩ đưa tay ra đi!”
“Làm chi?”
“Thì lập giao kèo!?”
“Không cần phiền phức như thế, đây chỉ là một lời hứa.” Anh phẩy tay.
“Vậy nếu…ta chỉ ví dụ thôi, nếu ta phá vỡ lời hứa thì sao?”
“Cậu nói thử coi?” Vĩ nhìn thẳng vào Iris, ánh nhìn nghiêm khắc nhất. Như là một người đàn ông chân chính đang nhìn một người đàn ông có giá trị tương đương. Bị ánh mắt đó nhìn mình, cậu thấy trong máu sục sôi nhiệt huyết và cũng có chút ngưỡng mộ kẻ trước mặt. Cậu nói dứt khoát.
“Ta sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa này.”
“Được rồi, ngồi xuống đi. Mọi người xung quanh đang nhìn kìa.”
Không cần đợi anh nhắc lần thứ hai, cậu lập tức ngồi xuống ngay. Chẳng biết có phải do tâm trạng hay tại nhà ăn đổi đầu bếp khác, bữa cơm hôm đó cậu thấy thật là ngon, ngon hơn tất cả món ăn sơn hào hải vị cậu từng thưởng thức.
Tan học, cậu cùng anh đi về. Nhưng ra đến cổng trường bỗng bị một người chặn đường, đó là người đàn bà mặc áo kín bưng, khuôn mặt bị che bởi tấm khăn choàng quanh đầu, thắt gút nơi cổ, chỉ để lộ đôi mắt u buồn thật đẹp. Bà khẽ vén mái tóc óng vàng, lộ ra nốt ruồi son nơi đuôi mắt phải, âm thanh êm dịu khiến người ta đê mê xuyên qua lớp vải che nửa khuôn mặt.
“Lâu không gặp.”
Bà ta nói thật nhẹ nhàng, tưởng như cơn gió đêm đang thổi, lại khiến thân người Vĩ run lên từng cơn. Iris nắm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi. “Này, có sao không?”
“Không. Tôi không sao. Iris và bác tài xế hãy về trước đi.” Anh gắng gượng nói.
“Còn Vĩ?” Ngón tay cậu siết chặt tay anh hơn.
“Tôi có chuyện…cần làm, tự biết đi về sau.” Vĩ run rẩy gỡ tay cậu ra.
“Nhưng…!” Iris chần chừ. Nhìn bộ dạng mất bình tĩnh và hốt hoảng của anh lúc này, cậu không muốn rời xa.
“Về đi.”
Đôi mắt Vĩ nhìn cậu tha thiết như van xin, giọng nói kiên định không gì lay chuyển nổi. Cậu đành nghe lời leo lên xe, vẫn không ngừng dõi đôi mắt nhìn theo bóng anh và người đàn bà dần khuất. Cậu có cảm giác anh không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì, cũng không thể tìm cách nào giúp được anh. Trên suốt đoạn đường về nhà, tâm trí của cậu không ngừng lo lắng cho anh. Từ khi gặp Vĩ, những cảm xúc của cậu theo anh dần thức tỉnh. Ghét, giận, hờn, vui, cười. Bây giờ là lo lắng và bất an.