Cầu vồng đôi - Chương 19
Chapter 19: Hờn ghen
Iris thường ngủ rất sâu, không mộng mị. Có lẽ vì trước đây cậu đối với thế giới này đã quá chán ngán, nếu không có gì vui thích, còn mộng mơ được sao? Giấc mơ có nhiều loại, có xấu, có tốt, có bi, có thương, hệt như những cảm xúc của con người. Có giấc mơ hoan lạc, và cả ác mộng. Người ta mỗi khi nhắm mắt đều cầu nguyện, hy vọng sẽ nhìn thấy một giấc mơ đẹp, còn nếu chẳng được thì chỉ thất vọng một chút. Nhưng Iris thì khác, cậu không mong nằm mơ, cậu sợ hãi thứ vô định hình ấy. Không thể dùng sức mạnh xua chúng đi, chỉ có thể thụ động chờ nó tới. Trong cuộc sống mấy trăm năm, cậu chỉ nằm mơ duy nhất hai lần. Lần thứ nhất cậu mơ thấy bà vú bay đến một vùng ánh sáng trắng, xa đến nỗi dù cậu có kêu khóc, cố với tay vẫn không thể bắt lấy. Hai ngày sau, vú chết. Lần mơ thứ hai, cậu thấy cha bỗng hóa thành sương khói, cậu muốn chạy lại nhưng một tấm gương đã ngăn cách, không thể đến bên cha. Mười năm sau, cậu ngủ vùi trong quan tài đến hàng mấy thế kỷ. Khi tỉnh lại xung quanh chỉ là những người xa lạ.
Hiện giờ cậu đang nằm mơ. Cậu mơ thấy đôi tay mình đẫm máu, máu dính bết lên mặt, máu thấm ướt cái áo đen. Vĩ nằm trong tay cậu, mắt nhắm nghiền, bất động, mặc cậu lay gọi mãi. Cậu thấy mình khóc trong mơ, giọt nước mắt rơi khỏi hàng mi, thi nhau lăn dài xuống gò má, đọng trên cánh môi và chảy vào khóe miệng. Nước mắt không có vị, lạt thếch. Cậu thấy gương mặt mình cứng đơ như mặt nạ vô hồn, chỉ có nước mắt không ngừng rơi. Cậu cảm nhận được sâu tận bên trong biểu cảm lạnh lẽo, là thứ cảm xúc cuồn cuộn như sóng nước ập tới, nhấn chìm cậu xuống đáy tăm tối. Đau đớn đến mức nghẹt thở. Cậu há miệng, hớp lấy không khí, nhưng không khí đã biến mất. Cậu như con cá mắc cạn, vùng vẫy, mắt mở to nhìn mãi gương mặt đã lạnh băng của Vĩ. Cậu giơ tay ra, cố quơ quào, mỗi lần sắp chạm vào anh lại biến ra xa, xa mãi đến khi tất cả chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng.
“Iris! Tỉnh dậy đi! Iris!”
“Vĩ…?” Cậu mở mắt ra, đôi mắt hoảng loạn.
“Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?” Khuôn mặt anh hiện ra trước mắt cậu đầy vẻ lo lắng, bàn tay mạnh mẽ siết chặt bờ vai cậu.
“Không…không có gì.”
Cậu ngồi dậy, lưng áo đẫm mồ hôi. Cậu đôi tay nắm chặt tấm mền đến nhàu nát, cố kiềm chế thân người đừng run. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng trong cơn mơ vẫn còn bao vây lấy cậu. Bên tai nghe giọng Vĩ quan tâm hỏi.
“Có thật là không sao? Mặt cậu xanh quá. Hay là không khỏe? Cần máu phải không?”
“Không phải! Đi ra đi, ta thay đồ rồi xuống sau.” Cậu gắt, đầu óc vẫn còn đau nhức.
“Được rồi, nếu cậu muốn vậy thì tôi xuống trước.” Anh ỉu xìu nói, đứng lên rời khỏi giường. “Iris này.”
“Gì nữa?!” Cậu bực bội ngước lên. Và dính ngay một nụ hôn trên má.
“Nụ hôn khi thức giấc. Mau xuống ăn kẻo trễ học.” Anh toét miệng cười, nháy mắt tinh nghịch nói, sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Căn phòng chỉ còn lại mỗi mình cậu. Iris thở dài, tay xoa xoa trán mong giảm cơn đau đầu. Cậu bất giác đưa tay lên sờ vào nơi anh vừa hôn. Khẽ mỉm cười. Cậu giật mình, trong một khoảnh khắc liếc nhìn tấm gương đã thấy điều không nên thấy, nụ cười của cậu hiện lên vẻ hạnh phúc. Cậu lắc mạnh đầu, nhất định tại giấc mơ ám ảnh làm tâm tính cậu hiện giờ không được bình thường. Cậu không thể thấy vui vì những chuyện vớ vẩn như vậy. Không thể thấy vui vì anh. Không thể…
………………
“Hey, dạo này vui vẻ nhỉ. Bây giờ mình mới phát hiện ra,Vĩ thật là một người đáng khâm phục.” Hắc Long đột ngột xuất hiện sau lưng Vĩ, cả hai đang đi trên hành lang thưa người.
“Bóng gió gì đây?” Vĩ lườm, hất tay Hắc Long ra khỏi vai mình.
“Người ta nói thật tình mà. Không ngờ cậu rộng lượng đến nhường này. Thế mà lúc trước lại nghĩ cậu là tên ích kỷ, nhỏ nhen, thô bạo, ngu ngốc, mình thật quá sức sai lầm.” Hắn thao thao bất tuyệt, còn làm vẻ mặt hối hận trông rất thật. Anh không đủ kiên nhẫn nên cắt ngang.
“Muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng có ở đó mà móc mỉa.”
“Thế ra Vĩ không biết à?” Hắc Long chớp chớp mắt hỏi.
“Biết cái gì?” Anh lạnh nhạt đáp.
“Thì chuyện về Iris.”
“Cậu ta làm sao? Lại gây chuyện gì nữa?” Khuôn mặt anh bắt đầu lộ nét quan tâm.
“Ra là cậu không biết. Vậy thôi, mình không nói nữa. Mắc công lại có người cho là nhiều chuyện.” Hắn lắc đầu định quay lưng đi liền bị anh nắm áo kéo lại. Vĩ dí sát mặt vào hắn, làm mặt ngầu như mấy đại ca trong phim xã hội đen.
“Khai-mau.”
Không đợi anh nhắc lại, hắn lập tức tuôn ra. “Lúc nãy chỉ là vô tình nghe thấy cậu ta được ba thằng công tử rủ đi uống nước ở quán kem gần trường…”
Vĩ chạy như bay hướng ra cổng trường. Bên tai còn nghe văng vẳng lời Hắc Long nói.
“Ba tên Tú, Tân, Tiến có trong bản danh sách chú ý tội phạm vì nhiều lần gạt tình, tiền học sinh hai khối. Hội học sinh đang cố thu thập bằng chứng để trị tội. Cẩn thận, mấy tên đó ma mãnh như cáo, coi chừng không nắm đuôi được lại bị đổ vạ.”
“ĐỒ NGỐC ĐÓ!!!”
Tiếng gào phẫn nộ vang cao, vang xa lên tận trời xanh. Tiếc rằng không tới được tai một người, dù kẻ đó luôn tự hào có lỗ tai rất thính.
…………………
“Gọi cậu là Iris thôi, có được không?”
“Cũng được.”
“Thật không ngờ cậu lại dễ gần đến vậy. Thế mà lại không có lấy một người bạn, lạ thật.”
“Tân à, đó là do Iris suốt ngày ở sát bên Trần Diên Vĩ nên không ai dám lại gần. Nghe nói Trần Diên Vĩ từng là đại ca một nhóm bụi đời, lúc nào cũng gây chuyện đánh lộn.”
“Có thật không Tú? Đáng sợ quá!”
Iris ngồi hút ly sinh tố dâu, xem ba tên trước mặt kẻ tung người hứng. Lúc nãy cậu chỉ là giúp họ nhặt một trái banh, không ngờ lại xem cậu như ân nhân, nhất quyết đòi đãi cậu một bữa. Có người mời miễn phí, đâu lý do nào từ chối, thế là cậu đi theo. Nói thật tình, cậu không có thiện cảm lắm với ba người này. Ngoài mặt thì tươi cười nhưng những lời họ nói về Vĩ cứ như hạ nhục anh, khiến cậu thấy khó chịu, chỉ muốn sớm uống nước xong rồi đi. Nhưng nghĩ lại, người ta nói xấu Vĩ thì cậu nên thấy vui mới đúng, cớ gì lại bực? Cứ mãi giằng co nội tâm, nên cậu tạm thời quên mất chuyện bỏ về.
“Iris này, cậu cùng Tiến đi lấy đồ ăn được không? Một mình cậu ta sợ bưng không hết.”
“Được thôi.”
Cậu dứt khỏi dòng suy nghĩ, ngơ ngác đứng dậy đi theo cậu trai nhỏ con có khuôn mặt tròn trịa đến quầy bán hàng. Sau lưng là hai đôi môi nhếch cười gian xảo. Tân rút từ trong túi ra một gói giấy nhỏ, bỏ thứ bột màu trắng vào ly sinh tố dâu đã cạn hơn phân nửa. Tú nhanh chóng cầm cái muỗng nhỏ khuấy đều cho thứ bột trắng tan ra, mắt đắc ý nhìn tên bạn. Chiêu này bọn chúng đã dùng cả chục lần, chưa bao giờ thất bại. Đợi đến khi ván đã đóng thuyền, chúng vừa có được người đẹp trong tay, vừa làm Vĩ bị tai tiếng mà mất quyền lực. Sau đó chuyện hạ bệ Hắc Long càng trở nên đơn giản.
Nhưng kế hoạch vốn tưởng rất hoàn hảo của ba tên đã bị phá đám. Chúng thấy Vĩ xông vào quán nhanh như sao xẹt, bước đến quầy bán đồ ăn lôi tay cậu kéo đi chỉ trong một cái chớp mắt. Mãi vài phút sau ba tên mới hoàn hồn và biết mình đã thất bại, nhìn ly sinh tố chảy nước, Tiến tức giận gạt tay làm cái ly rơi xuống đất bể tan, nước văng tung tóe, các vị khách khác trong quán nhìn chúng với ánh mắt bực bội. Mối nhục này, bọn chúng thề nhất định sẽ trả gấp nhiều lần.
………………..
Cậu ngồi trong xe bực tức nhìn anh.
“Mới nãy làm vậy là sao hả?”
“Sao cái gì? Đã bảo không được tùy tiện đi với người lạ!” Anh nóng máu gắt với cậu. Thấy anh giận, cậu dù không hiểu đã làm gì sai nhưng vẫn xuống giọng nói.
“Người ta chỉ là mời nước cám ơn ta đã nhặt giúp trái banh…”
“Có ngu không vậy? Người khác bảo gì cũng tin?!” Anh hớt ngay khi cậu chưa nói dứt câu.
Đến lúc này thì Iris không thể nhịn nữa, chỉ có kẻ ngốc thật sự mới chịu im khi nghe chửi. Cậu nổi sùng, hét lớn bên tai anh.
“Mắc gì nổi giận chứ?! Đừng có nói như người ta là tội phạm được không!!!”
“Hừ, đám người đó chẳng phải tốt lành gì. Chỉ có khờ như cậu mới tin thôi!” Anh khịt mũi.
“Thôi nha, hở chút là chửi ta khờ với ngu. Đến bây giờ ta mới nói, mấy ngày nay ngươi kỳ lạ lắm. Làm như ta là con nít trong nôi cần chăm sóc từng tí một. Ta lớn tuổi hơn Vĩ nhiều đó!!!” Cậu tức tối gào lên.
“Lớn tuổi mà không biết tự chăm sóc lấy bản thân, đó gọi là to đầu mà dại!!!” Anh cũng hét trả lại.
“Ngươi đừng có quá đáng nha! Còn nói nữa là ta không nhịn đâu đấy!”
“Im đi! Đã bảo không được xưng hô như thế!” Anh nạt ngang.
“Cái miệng là của ta, ta thích gọi sao thì gọi. Ngươi lấy quyền gì mà quản?!” Cậu gân cổ lên cãi lại.
“Nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi!” Anh trầm giọng.
“Ta cứ nói đó! Ngươi làm sao hả???” Iris hất mặt thách thức.
Đầu Vĩ như nổ tung vì bực bội. Anh muốn ngay lập tức chặn lại không cho cậu nói thêm một tiếng nào. Anh chồm người về phía cậu, cậu liền co hai tay trước ngực thủ thế.
“Muốn đánh nhau à? Cứ xông vô-”
Đôi tay giơ lên bị nắm chặt, cái miệng đang mở ra bị chặn lại bằng đôi môi khác. Cậu cố vùng thoát, nhưng sự xâm nhập của cái lưỡi lạ như con rắn sục sạo nơi vòm họng nhanh chóng lấy đi hết sức lực của cậu. Cậu đành chịu thúc thủ để mặc anh cướp đi từng hơi thở. Một lúc lâu khi Vĩ buông ra, cậu kiệt sức trong vòng tay anh, thở gấp như người chạy nước rút. Bên tai là giọng nói trầm nhưng dịu dàng.
“Nhớ đấy, lần sau không được gọi như vậy nữa. Biết chưa?”
*Bốp*
Vĩ gập bụng lại trong đau đớn bởi bị một cú đá ngay chỗ hiểm. Cậu mở tung cánh cửa xe, lao nhanh ra ngoài, nhìn anh bằng gương mặt đỏ bừng nửa phần do giận dữ, dùng mu bàn tay quệt môi, đôi môi bị chà sát nhanh chóng đỏ ửng lên. Đóng mạnh cánh cửa đến mức sắp sút bản lề, cậu không quên cao giọng buông câu chót.
“Ta ghét ngươi! Ghét ngươi nhất trên đời! Ghét! Ghét!! Ghét!!!”
Sau khi nói xong cậu quay lưng chạy thẳng một mạch vào cổng nhà. Còn anh thì nằm hấp hối bởi lời nói như mũi tên của cậu cắm phập vào trái tim non nớt, đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Ông tài xế không khỏi lắc đầu than thở.
“Đúng là…tuổi trẻ.”