Cầu vồng đôi - Chương 18
Chapter 18: Sự bắt đầu của tình yêu
“Iris, Iris. Dậy dùng bữa rồi còn đi học!”
“Uh…hm…” Iris nhíu mày, ngái ngủ mở một mắt ra. “Waaaaa!!!! Tại…tại sao ngươi ôm ta???”
“Nhìn kỹ lại đi. Là ai ôm ai hả?” Anh nhăn mặt, giơ hai tay lên bịt lỗ tai.
Iris nhìn xuống, tay cậu đang ôm ngang hông Vĩ, không phải ôm bình thường mà còn siết. Cậu vội ngồi dậy lùi ra xa tới mép giường, mắt liếc anh đầy cảnh giác. Anh thở hắt ra một cái rồi rời khỏi giường, không quên hối thúc cậu.
“Mau đánh răng rửa mặt, sắp trễ học rồi đó.”
“Ta biết rồi! Ngươi đi ra đi!”
Bàn tay đang vặn nắm cửa chợt khựng, anh xoay lại nhìn cậu ngồi co ro trên giường. Cậu giật bắn người khi thấy anh ngày càng tiến sát lại gần. “Làm gì thế? Sao không đi?!”
“Bởi vì tôi quên làm một chuyện.”
“Quên-”
Iris không thể nói trọn câu vì người đã đông cứng. Vĩ cúi xuống, cắn nhẹ vào làn da mềm nơi chiếc cổ thanh mảnh. Khi đôi môi rời ra, một dấu đỏ rực như lửa hiện lên trên làn da trắng. Tay cậu theo phản xạ tự nhiên đưa lên bịt vội nơi vừa bị môi anh chạm vào. Mặt cậu đỏ hơn cả cánh hoa hồng, may đường dây nói còn hoạt động hiệu quả, tuy có hơi bị trục trặc kỹ thuật.
“Làm…làm cái…gì thế?”
“Đây là trừng phạt. Đã bảo không được xưng ‘ta, ngươi’. Lần sau còn tái phạm sẽ phạt nặng hơn.”
Vĩ mỉm nụ cười lấp lánh hào quang, vừa nói vừa đặt ngón tay trỏ lên môi cậu. Sau đó anh từ tốn xoay gót đi ra khỏi phòng. Ngay khi tiếng cửa đóng lại cũng là lúc cậu bừng tỉnh, quăng tất cả mọi thứ trong tầm tay về phía cánh cửa, nơi anh vừa đi khuất mấy giây trước.
“Đồ đáng ghét!!!”
…………..
Iris bước xuống lầu trong tâm trạng khó chịu. Nhìn thấy anh vẫy tay tươi cười lại khiến cậu nhớ đến tình cảnh lúc nãy, cảm giác mặt đang nóng bừng như lên cơn sốt. Cậu chậm rãi kéo ghế, chậm chạp ngồi xuống, như là muốn kéo giãn khoảng cách xa anh thật dài. Cậu càng thấy lúng túng hơn, khi anh đang ân cần cắt thịt, gắp rau vào đĩa cho cậu, ngay cả việc rót nước cũng giành làm. Trước giờ chỉ quen cãi nhau, nay được anh chăm sóc cậu thấy không thoải mái và ngượng ngập. Thậm chí mấy tuần nay cậu còn âm thầm điều tra xem có phải anh ăn hay uống nhầm thứ gì có độc, sao tự nhiên lại thay đổi tâm tính. Không biết chừng là chiêu trả thù mới. Mỗi ngày cậu sống trong nỗi phập phồng lo sợ bị mưu hại.
Vĩ gắp thêm salad, vài lát cà chua vào đĩa thức ăn cho cậu, mỉm nụ cười ‘mẹ hiền’. Thái độ xem cậu như con nít của anh khiến Iris điên tiết, túi đựng sự kiên nhẫn căng phồng lên và nổ bùm.
“Đủ rồi! Ngươi…quên, ta không phải con nít ba tuổi, tự biết ăn uống không cần Vĩ lo!”
“Không thích thì thôi. Tại tôi thấy cậu ăn uống vụng về nên mới giúp đỡ.” Vĩ nhún vai.
“Ai nói ta ăn uống vụng về?” Iris gắt, đây xem như sự sỉ nhục to lớn với cậu. Cậu luôn tự hào mình có phong cách dùng bữa cực kỳ quý tộc.
“Nhìn vệt bơ dính trên má là đủ hiểu rồi.” Anh nhếch môi nói.
“Đâu?” Cậu lúng túng dùng khăn lau bên má trái.
“Không phải chỗ đó, ở đây cơ.”
Anh giữ tay cậu lại. Liếm lấy chút bơ dính nơi khóe mép bên má phải của cậu, liếm xong anh nhăn mặt lè lưỡi nói. “Béo quá.”
“Ai…ai bảo liếm chớ!” Cậu lắp bắp nói. Lần này thật không biết diễn tả màu sắc trên mặt cậu ra sao, nó đã đỏ còn hơn cái gọi là màu đỏ. Cảm giác hơi thở của anh phà vào da mặt, cái lưỡi ướt át liếm lên da, làm tim cậu đập nhanh, tưởng như trái tim phồng to khiến khó thở.
Anh và cậu mãi lo tình tứ, hoàn toàn quên khuấy đi hai người ngồi đối diện. Ông bà Trần khuôn mặt đơ ra vẻ ngạc nhiên, khóe mắt rưng rưng lệ. Chẳng lẽ chỉ sau mấy ngày du lịch mà tình cảm giữa anh và cậu đã tiến triển còn nhanh hơn tên lửa? Thế thì chỉ thêm vài ngày nữa không chừng ông bà sẽ có cháu bồng, hỏi sao không vui mừng? Cặp vợ chồng già lập tức đặt dao, nĩa xuống bàn, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ, mỗi tức tốc người lao tới một cái điện thoại riêng, thông báo tin mừng đến bà con dòng họ. Tất nhiên không quên báo tin vui cho hai ân nhân biết trước tiên.
………………..
“Chậc, không ngờ. Thật là không ngờ.” Hắc Long tấn công ngay khi Vĩ vừa ngồi xuống bàn.
Anh hỏi nhát gừng. “Không ngờ cái gì?”
“Phương có nhờ mình nhắn lại với cậu một câu.” Hắn không trả lời anh mà chuyển sang chủ đề khác.
“Câu gì?”
“Vĩ ra tay nhanh thật. Nhớ gửi thiệp mời.” Hắn nói không quên minh họa bằng nụ cười gian, thật chẳng khác chi Phương đang ở trước mặt họ trò chuyện.
“Nói cái quái gì thế?” Anh nhíu mày.
“Không hiểu hả? Vậy mà cũng đứng đầu bảng thành tích học tập toàn khối được? Hay là ‘quay cóp’ trong khi thi?”
“Thôi nha! Muốn gì thì nói thẳng ra, ghét nhất kiểu nói chuyện úp mở!” Anh cáu gắt. Trước khi đến trường ông bà Trần cũng nói bóng gió mấy câu đại loại như Hắc Long nói, khiến anh đau đầu suy đoán. Giờ lại thêm hắn, hỏi sao không bực?
“Thì chuyện cậu với Iris sắp đám cưới.” Hắn nhún vai đáp.
Anh đang mở cặp lôi tập học ra, nghe hắn phán một câu, anh sững sờ đến đánh rớt chồng sách rơi hết xuống bàn chân. Anh nuốt nước mắt vào lòng, quay sang nhìn hắn bằng cặp mắt ngầu tia máu, nghiến răng muốn trẹo quai hàm, hỏi.
“Lại là ai tung ra cái tin thất thiệt này!?”
“Thì cha mẹ cậu nói chứ ai, nghe đâu đã thông báo cho cả dòng họ biết rồi. Hình như tháng sau hai người đám cưới hả?” Hắn khoái trá nhìn anh gương mặt đang chuyển sang màu tím cà, còn hai bên tai thì là màu đỏ bầm. Hắn nói chỉ cốt để chọc ghẹo anh, chứ thừa biết giữa anh và cậu còn lâu lắm mới đến ngưỡng cửa hẹn hò. Hắn tiếp tục bồi thêm một câu. “Nhưng xem ra chuyện đám cưới của hai người chắc còn xa lắm.”
“Lại có ý gì đây!?” Anh lườm hắn.
Hắc Long không đáp, hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào, anh xoay đầu nhìn theo ánh mắt hắn. Khoảng hơn mười cô gái vây quanh Iris tíu tít nói chuyện, cậu tươi cười nhận lấy những hộp đồ ăn gói thật đẹp, sau đó không quên vẫy tay chào khuyến mãi trước khi bước vào lớp, ngồi xuống cạnh anh. Hắc Long dù rất muốn xem trò vui, nhưng nhìn thấy sát khí từ anh đang tỏa ra với bán kính ngày càng rộng và đậm đặc, còn kèm theo gió bão cộng chớp giật, hắn đành đau lòng len lén chuồn về chỗ ngồi gần cuối lớp. Hắn giở sách giáo khoa vờ học bài. Nhưng thực chất hai bên tai đang dần nhọn ra, tiếng nói nhỏ của anh và cậu lọt vào tai hắn nghe rõ mồn một như cuộc nói chuyện mặt đối mặt.
“Tại sao nhận mấy gói quà đó?”
“Thì người ta tặng, tội gì không lấy.”
“Nhưng chẳng phải trước giờ Iris bảo ghét con người? Không muốn tiếp xúc gần?”
“Uhm, trải qua nhiều chuyện ta đã thay đổi cách nghĩ. Con người cũng thú vị lắm, không đến nỗi xấu xa hết. Với lại mấy gói quà này hình thức nhìn thật đẹp, lại thêm nghe nói bên trong là bánh biscuit, món ta thích nhất. Để dành ăn tráng miệng cũng tốt.”
“Nhận rồi thì thôi đi, sao còn phải cười rồi vẫy tay?”
“Vĩ ngộ thiệt nghen, ta cười chứ bộ phạm pháp sao mà tra gạn kỹ thế?”
“Thì…thấy lạ nên hỏi vậy thôi.” Vĩ ấp úng nói. Anh thấy hối tiếc, đáng ra không nên hỏi câu sau, đúng là tự đào hố chôn mình. Cậu chau mày nhìn vẻ mặt bối rối của anh, sau đó reo lên.
“A, ta biết rồi!”
“Biết…biết cái gì?” Vĩ giật mình lo sợ. Chẳng lẽ thật cậu đã biết?
“Vĩ đang ganh tỵ vì không có ai tặng cho phải không?” Iris vênh mặt đắc ý nói.
“Tưởng gì. Sao tôi phải ganh chứ?” Anh không nén được tiếng thở phào vì cái sự ngây thơ của cậu, nhưng sau đó liền tức giận. Anh mà thèm ganh tỵ với đám con gái đó sao? Tại anh không muốn thôi, chứ đã ra tay là không thua gì vua đầu bếp bánh ngọt. Rồi đây cậu sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác. Anh bay bay trong thế giới tưởng tượng ngọt ngào về việc tự tay làm món bánh kem, chợt giật mình trở về hiện tại khi nghe tiếng cậu nói.
“Cái này ngon quá đi. Hey, muốn ăn không?”
“Không thèm.” Vĩ gắt, bỗng dưng thấy căm thù món bánh biscuit và cả người mấy trăm năm trước sáng chế ra nó. Iris thì không hiểu nguyên nhân cơn giận thực sự của anh. Cậu tưởng là anh thích ăn quá nhưng tự ái không dám nhận, liền bốc lấy một cái đưa đến gần miệng anh.
“Này, ăn đi.”
Vĩ nhìn thứ trước mắt. Cái bánh vàng ươm, tròn tròn, chính giữa có trét bơ màu trắng, trông thật ngon mắt. Nhưng anh lại muốn cắn ngón tay cầm bánh của cậu hơn, chúng thon thon, trắng trắng hệt kẹo bông.
Cậu hoàn toàn bất ngờ khi anh cúi xuống, cắn lấy miếng bánh trong tay cậu. Đầu lưỡi ướt át liếm lên làn da, răng cắn nhẹ đầu ngón tay, hai cảm nhận này như hai luồng điện giật khiến tim cậu rung rinh. Iris cứ ngỡ anh phải đưa tay ra lấy miếng bánh từ cậu, nên cứ đơ ra trước cảm giác kỳ lạ này, cảm giác tê tê mà cũng phê phê. Cậu phải cố lắm mới ngăn được cái tay không bốc miếng bánh khác đút cho anh ăn. Cậu tự cốc đầu mình, từ sau chuyến đi Nhật, cậu cũng trở nên kỳ lạ mất rồi.
“Iris.”
Nghe gọi, cậu theo phản xạ xoay đầu lại, một cục kẹo tròn màu xanh chui tọt vào miệng, tan ra nơi đầu lưỡi, ngọt ngào hơn cả đường the (thực ra đó là kẹo bạc hà có vị cay). Anh cười nhe răng hỏi.
“Ngon không?”
Cậu không tự chủ được, gật đầu.
“Lần sau không được tùy tiện nhận đồ hay nói chuyện với người lạ, biết chưa?” Vĩ chau mày nhưng môi lại nở nụ cười chói lóa khoe hàm răng trắng đều.
Lại gật đầu, óc cậu giờ trống rỗng, chỉ biết gật đầu chứ tai đâu có nghe lời nào anh nói.
Cả hai hoàn toàn quên mất sự có mặt của tất cả học sinh trong lớp, họ đang tròn mắt nhìn hai người biểu diễn màn thân mật ngọt ngào như cặp đôi đang yêu. Tin đồn nhanh chóng lan ra, đồn rằng anh và cậu đã kết hôn. Lại nghe đâu Iris đang mang thai nên Vĩ suốt ngày bên cạnh chăm sóc. Đương nhiên sau vài ngày tin đồn cũng đến tai đương sự, anh ngay lập tức dập tắt thông tấn xã con vịt bằng cơn thịnh nộ của mình. Ngày hôm đó phòng y tế chật cứng nhiều học sinh tấp nập ra vô.
Cậu thì xem đó như trò đùa, thỉnh thoảng lại đem ra chọc cười bạn bè. Không hiểu sao trong thâm tâm cậu thấy có chút tiếc khi lời đồn rất nhanh đã biến mất chỉ sau vài tuần. Gần đây cậu thường không ngăn được đôi mắt lén lút nhìn anh. Những lúc đó, ngực cậu lại nhói lên một cái như bị kim đâm. Cảm xúc này…là gì đây?