Cầu vồng đôi - Chương 17
Chapter 17: Đêm thứ 4
Nhật Bản nổi tiếng với ngọn núi lửa Fuji hùng vĩ. Dù bây giờ nó đã không còn phun lửa nhưng vẫn thu hút nhiều khách tham quan. Đợt mưa đêm qua làm con đường núi trở nên lầy lội khó đi.
“Chậm chạp thật. Hóa ra Vampire chỉ có thế, vô dụng quá đi.” Vĩ vốn muốn bắt chuyện với cậu, nhưng câu thoát khỏi môi lại là lời châm chọc. Kết quả đương nhiên như mọi lần, Iris liền quắc mắt gắt gỏng.
“Có giỏi lập lại xem?”
Khủng long và quái thú trừng mắt nhìn nhau, hứa hẹn một trận quyết chiến.
“Có dám thi xem ai lên đỉnh núi trước không? Kẻ thua sẽ bị kêu là con rùa!” Vĩ cười khẩy.
“Đi thì đi. Coi ai sợ ai!”
Iris hiếu chiến lập tức chấp nhận lời thách đấu. Cậu tự tin với đôi chân dài hiện có, anh chắc chắn sẽ thua.
“Ế, cả hai coi chừng. Đường núi qua cơn mưa trơn-”
“Á!!! Á!! Á!”
Phương chưa nói dứt câu thì Vĩ, Iris đã trượt chân cùng ngã lăn xuống dốc núi. Hắn và cô vội chạy lại, nhìn hai người bạn thân khuất dần nơi vực thẳm sâu hun hút tối đen. Hắn quay sang cô, bình thản nói.
“Đi tắm suối nước nóng lần cuối không?”
“Ý hay. Tranh thủ ngâm đến lột da luôn mới được.”
“Trước đó nhớ xuống phố mua rượu sake.”
“Và món nhắm là cá basa.”
Sau đó Hắc Long và Phương xoay gót đi xuống chân núi, mây càng lúc càng đen đặc.
…………….
“Ui da…” Iris cảm thấy rát ở khuỷu tay, mở hé mắt ra.
“Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi chứ. Nặng muốn chết!”
Đến bây giờ Iris mới trông thấy rõ, cậu đang nằm đè lên người anh. Cậu vội bật người dậy lùi ra xa khỏi anh, Vĩ rên rỉ cố gượng người đứng lên. Cậu ngước mắt nhìn phía trên, lo lắng nói.
“Vách đá này dốc quá, lại cao nữa, e là khó trèo lên. Kiểu này chắc phải đợi Hắc Long và Phương tới cứu.”
“Sẽ không ai tới đâu.”
“Sao ngươi nói vậy?” Cậu xoay lại cau mày hỏi.
“Lúc té xuống, có nghe loáng thoáng bọn họ rủ nhau đi uống rượu hay tắm suối gì đó. Tai Vampire xem ra cũng thính thật nhỉ, tiếc không cách nào sử dụng năng lực khác được.” Anh ra vẻ nuối tiếc, đương nhiên ai không muốn mình là có năng lực phi thường trở thành người đặc biệt nhất thế giới, như siêu nhân hay anh hùng. Chỉ tiếc đây là thân thể của cậu nên anh dù có muốn cũng không biết cách sử dụng ma thuật.
“Họ…họ không phải thật tình làm vậy chứ?”
Cậu hỏi nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Tự bản thân cậu cũng hiểu, nếu là hai người đó thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra. Cậu cắn ngón tay, sốt ruột nói. “Dù sao cũng không thể ở đây chờ chết. Này, ngươi còn đi được không?”
Iris ngước mắt lên vừa lúc Vĩ đang bám tay vào vách đá cố đứng vững, nhưng lại lập tức ngã quỵ xuống. Cậu chạy tới đỡ anh ngồi tựa vào cách núi.
“Ngươi không sao chứ?”
“Đau quá!!!” Vĩ hét lên, do tay cậu vô tình đè lên cổ chân.
“Xin lỗi!” Cậu lúng túng rút tay ra. Sau đó nhẹ tháo giày và vớ ở chân trái của anh. Bàn chân sưng to phồng lên bự gấp mấy lần kích cỡ chân bình thường, hèn gì anh kêu đau là phải. Cậu lập tức xé vải áo sơ mi bên ngoài thành những mảnh dài, băng bó cổ chân cho anh. Vĩ đau khủng khiếp nhưng cố làm ra vẻ như không có gì, gắng gượng nói.
“Không…không ngờ Iris biết băng bó.”
“Ta chỉ thấy trong sách thôi, giờ là lần đầu thực hành.” Giọng cậu lo lắng, tay thoăn thoắt cột gút. “Xong, ngươi thấy đỡ hơn chưa?”
“Tàm tạm.” Anh nhăn mặt.
Thật ra, từ lúc được cậu chăm sóc vết thương cho thì Vĩ đã không còn thấy đau nữa. Cảm giác lâng lâng như bay trên mây. Nhưng câu nói của cậu làm anh rớt lại xuống đất. Bây giờ anh thật sự, thật sự thành thật mà công nhận rằng, rất ghét cái kiểu xưng hô này, cực kỳ ghét. Anh phải nghĩ cách bắt cậu bỏ mới được. Nhưng cậu rất cứng đầu, lại luôn thích làm trái ngược lời anh nói. Muốn bắt cậu làm gì, trừ phi nắm được điểm yếu của cậu. Vĩ không ngờ cơ hội đến với anh chỉ sau vài giây.
“Ngươi bị thương ở chân, chỗ này vách đá trơn trợt không thể leo lên. Vậy chỉ còn một cách duy nhất…” Cậu ngập ngừng, sau đó quay phắt lại nhìn anh. “Trần Diên Vĩ!”
“Gì…gì hả?” Anh giật mình thoát khỏi những suy nghĩ toan tính cá nhân.
“Hôn ta đi.”
“Cái gì!!!” Anh trố mắt nhìn cậu, miệng há hốc không khép lại được.
Cậu cũng biết mình vừa nói một việc rất xấu hổ, vội đính chính. “Ý ta là, sau khi hôn cơ thể sẽ trở về như cũ. Lúc đó ta sẽ dùng ma thuật để đưa hai ta thoát khỏi đây.”
“Nhưng cách này hình như không ổn lắm.” Anh ngập ngừng bàn lùi.
“Có gì sao?” Cậu ngơ ngác, không hiểu sao có người lại từ chối cơ hội thoát chết.
“Nghĩ lại thì, hôn chính mình cảm giác kỳ kỳ sao ấy. Hay là thôi đi.” Anh lắc lắc đầu.
“Đùa hả? Ta cũng có cùng cảm giác như ngươi thôi. Nhưng đâu còn cách nào khác! Đây là rừng núi, rắn rít độc cả đàn, chỗ âm u này càng dễ có thú dữ. Trời lại sắp mưa, không phải ngươi muốn chết chứ?!” Cậu nổi cáu nói nhanh.
Bây giờ đang trong thân thể Vĩ nên đương nhiên cậu chỉ là một con người bình thường, đã là người thường thì rất dễ chết do nhiều ngoại cảnh tác động, mà rừng núi là môi trường phát huy tốt nhất cái ngoại cảnh đó. Cậu không muốn chết. Cậu còn muốn gặp lại cha mình để hỏi rất nhiều điều thắc mắc. Nếu là trước đây, đối diện với nguy cơ sẽ chết cậu không mảy may quan tâm. Nhưng bây giờ cậu muốn sống, vì cậu đã có lý do cầu sinh, vì cuộc sống hiện giờ với cậu đã không còn chán ngán nữa. Mỗi ngày có những người bạn kỳ quặc ở bên, tuy cuộc sống không yên ả nhưng cậu không ghét nó. Và hơn hết, cậu muốn cùng sống sót ra khỏi đây với anh.
“Đừng nói chuyện kiểu đó nữa. Từ nay tôi sẽ gọi cậu hoặc kêu tên Iris, đổi lại cậu cũng gọi như vậy đi. Hãy kêu là Vĩ hoặc anh.” Anh khó chịu nói. Mỗi tiếng xưng hô của cậu lại như một cây gai ghim vào người anh, khiến anh thấy ngứa ngáy bực mình. Nhất là nhớ tới lúc cậu nói chuyện ngọt ngào với-bất-cứ-ai-trừ-anh, càng làm Vĩ càng muốn nổi khùng.
“Hở? Ngươi bị thương ở chân chứ đâu phải trên đầu? Sao ta phải kêu người nhỏ tuổi hơn là anh chứ?” Cậu nhíu mày.
“Bởi vì tôi cao hơn cậu, cơ thể cũng to hơn. Mặt cũng đẹp trai hơn.”
“Mặt mũi thì liên quan gì chứ? Vả lại, ta thích kêu sao thì kêu, có dính dáng gì đến ngươi?”
“Tôi không thích!”
“Đồ điên. Xem ra não ngươi bị cái chân đau làm cho nhũn ra rồi. Ta không rảnh cãi với ngươi. Bây giờ mau hoán đổi cơ thể!” Cậu cau mày hối thúc.
“Không chịu thì miễn hôn!” Anh xoay mặt sang hướng khác, không nhìn cậu. Kiểu như trẻ mầm non giận dỗi phản đối thứ gì chúng ghét.
Thái độ trẻ con của anh trong thân Iris càng có sức hấp dẫn mê người. Cậu không biết tại sao tim mình lại bất giác đập nhanh, và thân thể đột nhiên muốn lao tới ôm lấy người trước mặt. Cậu tát vào má mình một cái thật mạnh để trấn tĩnh lại. Tự nhủ bây giờ phải bình tĩnh, không nên sinh chuyện vào lúc này. Cậu khoanh tay trước ngực, cười nhạt nói.
“Ngươi tưởng cái thân thể không đứng được đó, giờ này chống lại ta nổi sao? Nói nhẹ không nghe, có muốn ta dùng bạo lực cưỡng hôn không hả?”
Vĩ giật mình. Anh mở bừng mắt ra nhìn cậu, Iris đang bẻ khớp ngón tay, đây là cách đe dọa rất có hiệu quả. Anh dốc hết dũng khí cố nói cứng.
“Phương đã nói nếu hai bên không tự nguyện thì không thể hóa giải! Cậu có cố ép cũng sẽ không thành công!”
Iris khựng người lại, trừng mắt nhìn anh, Vĩ cũng căng mắt nhìn đối lại. Câụ chau mày suy nghĩ một lúc thật lâu rồi thở ra, đổi giọng. “Thôi được, ta chịu thua. Vĩ hãy hợp tác, được chứ?”
“Đồng ý!” Anh cười tươi, vui mừng vì đã đạt được nguyện vọng, nụ cười phát sáng ngược lại với bầu trời đen.
Còn tim Iris thì xém chút nhảy khỏi lồng ngực theo nụ cười kia. Cậu lắc mạnh đầu, hít vào một hơi thật sâu, bước tới quỳ xuống trước mặt anh. Một tay khẽ nâng cằm anh, mắt đối mắt. Vĩ bối rối khi nhìn gương mặt của mình ngày càng áp sát lại gần, anh nhắm tịt mắt dùng một tay đẩy cậu ra.
“Không được! Tôi vẫn thấy là không thể!”
Cậu bực bội, trán đã nổi gân xanh. Không còn kiên nhẫn nữa, thô bạo dùng hai tay kéo mặt anh xoay lại. Hai đôi môi chạm mạnh vào nhau, hàm răng va trúng nhau đến ê ẩm rồi lại tách ra ngay. Anh và cậu hồi hộp chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra, nhưng không có gì cả. Vĩ gào lên trong tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao lại không có gì hết vậy chứ?!”
“Hết thật rồi. Chẳng lẽ đây là số phận sao?” Iris lẩm bẩm.
Lúc này những hạt mưa đầu tiên đã đổ xuống, mưa đá đau như bị ném sỏi vào người. Cậu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái sầu thảm, nhìn anh ngồi một chỗ với cái chân sưng vêu. Cậu thở dài, đứng dậy đi tới vác anh lên vai rồi nói.
“Phải nhanh chóng tìm chỗ trú mưa đã!”
……………….
Cả hai may mắn tìm được một cái hang động nằm gần đó. May mắn là cả nhóm vốn định lên núi cắm trại nên đã mang theo đầy đủ dụng cụ. Cậu lôi từ túi xách một cái lò sưởi chạy bằng loại than bạc, mỗi cục than nhỏ bằng ngón tay út dùng cho một ngày, cậu đem theo cả hộp. Ngoài ra trong túi còn có đồ hộp đủ dùng trong mấy ngày, tạm thời không lo lạnh hoặc đói. Anh ngồi bó gối, ánh lửa xanh nhân tạo to lò sưởi nhỏ cháy bập bùng soi sáng gương mặt trắng bệch và cái miệng không ngừng rên rỉ than vãn. Cậu gắt lên, tay xoay nút vặn cho nhiệt độ ấm hơn, trời đêm không khí trong núi khá lạnh.
“Ngươi la lối cái gì? Tính ra ta còn lỗ hơn ngươi! Đó là nụ hôn đầu của ta vậy mà lại hóa ra vô ích!” Cậu bực bội nói, sau đó ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt oán hận. “Trả lại đây!”
“Trả cái gì?” Anh chưng hửng.
“Nụ hôn đầu của ta!” Cậu gằn giọng.
“Là do cậu chủ động hôn tôi mà. Đây cũng đâu phải là lần đầu, cậu đã hôn tôi hôm lễ hội trường rồi còn gì.”
Iris nghe anh nhắc đến chuyện cũ liền thấy xấu hổ và cơn giận càng tăng cao, lắp bắp nói. “Cái đó…cái đó không tính. Lúc đó ta đã say nên không thể tính là nụ hôn thật sự. Còn đây mới chân chính là nụ hôn đầu của ta. Giờ ngươi có trả lại hay không?”
“Làm sao trả được?” Anh lúng túng.
“Ta không cần biết. Mau trả đây!” Cậu nói ngang.
“Thôi được, nếu cậu đã nói vậy thì…” Anh cười gian, lết cái chân bị thương lại gần cậu. Iris lùi dần đến khi lưng chạm vào vách đá nhám lạnh ngắt, nhìn anh bằng đôi mắt cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Thì trả lại nụ hôn cho cậu.”
Bây giờ khoảng cách cả hai đã sát tới mức hơi thở hòa quyện vào nhau. Cậu không biết tại sao mặt lại đỏ bừng. Dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, hét lên.
“Ngươi…Đồ háo sắc! Hư hỏng!! Dê chúa!!!”
Một lúc lâu thấy anh nằm im không nhúc nhích, cậu lo lắng bò lại gần. Tay lay lay vai anh. “Ê, ngươi không sao chứ?”
Vĩ không có phản ứng gì. Cậu giật mình, nhiệt độ truyền qua bàn tay dù cách một lớp vải vẫn cho cậu biết người anh nóng như nước sôi. Lúc này câu nói của Phương lại vang lên.
– Dù là hoán đổi linh hồn cho nhau nhưng qua một khoảng thời gian sẽ sản sinh sự đào thải. Nhất là khi có ngoại lực tác động như là bị thương, thì quá trình càng diễn ra nhanh hơn. Đến lúc đó nếu không sớm hồi phục thì linh hồn trú trong cơ thể đó sẽ bị tống ra, cơ thể kia sẽ chết và linh hồn cũng cùng số phận.
Cậu nhìn anh đang thở dốc, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ hồng trái ngược với làn da trắng tái, đã rơi vào trạng thái mê man, người vã mồ hôi, toàn thân lạnh ngắt. Nhất định là do vết thương ở chân hành sốt, cái thân xác Vampire cũng là một áp lực nặng nề khó chịu đựng. Bây giờ trí óc cậu trở nên hỗn loạn, không biết phải làm sao. Cậu không muốn anh chết nhưng lại chẳng thể tìm ra biện pháp. Nếu có Phương thì cậu đã hỏi được ý kiến, mà bây giờ người cần có thì lại không ở đây.
“Này, ngươi không sao chứ? Có cần gì thì nói ra đi!!!” Cậu như sắp khóc đến nơi. Cậu chưa bao giờ bệnh. Trước giờ lại không tiếp xúc với nhiều con người, nên kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân là bằng không.
“Khát…nước…” Anh thều thào yếu ớt.
“Được, được, sẽ có nước ngay!”
Cậu luống cuống chạy lại đổ tung đồ đạc trong túi ra, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chai nước đâu, có lẽ lúc bỏ đồ vào đã quên chai nước. Cậu cắn môi hoảng hốt, biết tìm đâu ra nước giữa rừng núi hoang vu, lại thêm been ngoài mưa rơi tầm tã. Nghe tiếng mưa, mắt cậu lóe sáng, vội chạy ra ngoài, dù sao mưa thì cũng là từ nước mà ra, vẫn là thứ uống được. Cậu chạy ra ngoài trời rồi lại một phen nao núng, hai tay cậu trống trơn chẳng có đồ để đựng nước. Chần chừ một lúc rồi đột nhiên cậu cởi chiếc áo thun đang mặc, cột lại hai đầu làm thành túi đựng nước. Sau đó xoay bước đi vào trong, nâng người anh lên, đổ nước vào miệng anh. Nhưng vải mềm, nước cứ tới môi lại chảy ra khóe miệng xuống cổ áo, không sao vào trong miệng được, thêm nữa có lẽ do đau đớn nên anh cứ nghiến chặt răng mà rên rỉ trong cổ họng. Cậu sốt ruột đành cúi mặt xuống hớp lấy một ngụm nước, dùng miệng truyền nước qua đôi môi nóng bỏng. Cả thân người lạnh giá của anh nằm gọn trong tay cậu.
“Tỉnh dậy đi. Vĩ.” Cậu vừa mớm thêm vài ngụm nước vừa gọi tên anh. Anh mệt nhọc mở hé mắt ra đúng lúc môi cậu lại áp vào môi anh. Đột nhiên một cơn rùng mình như điện giật chạy khắp sống lưng cả hai. Khi anh tỉnh táo mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình đang ôm Iris, cậu chớp mắt kinh ngạc nhìn lại anh.
“Làm sao…!” Chỉ nói được nhiêu đó thì Iris đã ngất xỉu trong tay anh bởi sự đau đớn từ vết thương và cơn sốt.
Vĩ ôm chặt thân thể nóng bừng của cậu. Anh còn chưa tin được cả hai đã trở lại thân xác. Rõ ràng cách hôn không hiệu quả, vậy làm sao có thể trở về như cũ được? Anh cảm thấy bối rối như cuộn chỉ không tìm được nút gỡ. Chỉ biết cảm giác ôm cậu trong tay là thật. Bóng anh và cậu in trên vách đá, như liền làm một với nhau. Lửa reo tí tách sưởi ấm không gian, bên ngoài khúc nhạc mưa vẫn ngân vang không dừng.
…………………..
Sáng hôm sau Iris thức giấc với cơ thể hoàn toàn lành lặn, tuy khuôn mặt còn lộ vẻ mệt mỏi. Câu nói Vampire có năng lực chữa thương quả thật không sai, chỉ cần đọc vài câu thần chú là bệnh nặng đến đâu cũng lành ngay. Anh như còn chưa tin tưởng lắm, đôi tay sờ soạng khắp người cậu.
“Có thật là lành rồi không? Đây có đau không? Còn chỗ này thì sao?”
“Đã bảo là không sao rồi mà!” Lời nói cộc cằn nhưng thanh âm lại mềm mỏng.
Anh ngước lên, chợt nhận ra môi cả hai đã gần đến mức chỉ thêm một lóng tay nữa là chạm vào nhau. Nhớ đến chuyện hôm qua, hai người không hẹn cùng đỏ mặt, vội tách xa đối phương. Cậu bối rối bước ra ngoài cửa hang động hít thở chút không khí.
“Vĩ. Mau ra đây!”
Anh nghe cậu kêu liền chạy ra. Đứng sững lại ngó lên trời cao. “Là cầu vồng? Hơn nữa còn là cầu vồng đôi?”
“Thật hiếm thấy. Ta sống đã lâu mà chưa bao giờ được thấy cầu vồng đôi!” Iris reo vui, giọng như một đứa trẻ. Trong mắt cậu phản chiếu bảy sắc màu lung linh của cầu vồng.
Một cầu vồng lớn và một cầu vồng nhỏ lồng vào nhau trên bầu trời xanh. Sau cơn mưa không khí trở nên mát lành, chim hót véo von. Nắng đọng lại nơi tán lá rậm rạp, không thể đáp xuống mặt đất mà lơ lửng trên cao. Một khung cảnh đẹp tuyệt vời, máy ảnh dù có hiện đại đến đâu, vẫn không thể chụp được cái thần sắc ấy. Bây giờ cả hai cùng nghĩ thật may mắn khi bị rớt xuống đây. Không những sớm được trở lại cơ thể cũ mà còn có thể nhìn ngắm cảnh vật sợ là cả đời cũng khó gặp lại lần thứ hai. Dù đang thưởng thức cảnh đẹp cậu vẫn không ngớt lo lắng. Cậu không quên bản thân là Vampire, nếu trời cứ nắng thế này thì khó thực hiện ma thuật thành công.
“May quá, như thế này là được rồi.”
Bầu trời đầy nắng đột nhiên chuyển sang âm u, đen kịt. Cầu vồng ngày càng mờ nhạt nhưng chưa biến mất. Biết là cơ hội đã tới, cậu lập tức mở miệng lầm rầm niệm chú. Mắt bắt đầu chuyển màu, tai hóa nhọn, từ sau lưng mọc ra đôi cánh đen mở bung như đóa hoa nở. Lông vũ bay lả tả trong cơn gió, xoay vòng quanh cậu. Vĩ đã tưởng mình đang tận mắt trông thấy thiên sứ giáng trần từ chiếc cổng cầu vồng, ngơ ngẩn nhìn kẻ trước mặt.
“Này, còn đứng đó làm gì?” Iris giơ tay ra, anh ngập ngừng bước đến rồi nắm lấy bàn tay cậu. Cảm giác như điện giật lại xuất hiện, một dòng điện chạy xuyên qua người cả hai thông qua đôi bàn tay nắm chặt. Cậu siết chặt tay anh hơn, tung cánh bay lên trời cao.