Cầu vồng đôi - Chương 16
Chapter 16: Đêm ngày thứ 3
“Này, dậy đi. Chiều rồi đó. Hôm nay chúng ta đi chèo thuyền!!!” Phương hớn hở mở tung cánh cửa gian phòng anh và cậu ngủ chung, sau đó đứng sững ngay ngưỡng cửa, trố mắt hỏi. “Bộ cả đêm qua hai người làm chuyện gì mờ ám sao mà bơ phờ thế?!”
“Im giùm đi, đang nhức cái đầu.”
Vĩ cáu gắt, mắt đỏ như mắt thỏ trông rất đáng yêu, dĩ nhiên phần đáng yêu đó là do khuôn mặt của Iris mà anh đang mang. Cậu tuy có vẻ tỉnh táo hơn nhưng cặp mắt gấu mèo trông khá dễ sợ. Nhưng dù anh và cậu có mệt mỏi bao nhiêu, vẫn bị hai người kia nằng nặc lôi đi. Thế là hai con người mất ngủ chậm chạp thay đồ, cùng theo ra hướng bờ hồ.
……………..
“Xin lỗi, mình muốn đi chung với Hắc Long.” Cậu nói rồi kéo tay hắn đi lên một chiếc thuyền neo gần đó.
Anh ngớ người, dường như ngọn lửa hôm qua sau một đêm càng phực cháy dữ hơn. Thấy Phương đang tủm tỉm đứng cười bên cạnh, anh gắt.
“Đi nhanh lên!”
“Ấy bạn hiền, đừng có giận cá chém thớt chớ.” Cô trêu.
“Giờ có đi không?!” Nhìn đôi mắt vằn đỏ do thiếu ngủ và một số nguyên nhân khác của anh, cô nhún vai ngoan ngoãn bước lên chiếc thuyền con.
Vĩ chèo cật lực, chèo bằng hai tay, dùng tất cả sức lực mà chèo, nhưng chiếc thuyền vẫn chỉ xoay mòng mòng, không nhích lên được xíu nào. Dù là thiên tài nhưng chưa bao giờ anh chèo thuyền, nên đây là kết quả tất yếu. Mắt anh tập trung hết sức chú ý vào chiếc thuyền phía trước đã ở khoảng cách khá xa giữa hồ. Máu nóng bốc lên khi thấy cậu đang chồm tới người hắn. Tròng mắt anh giờ đục ngầu tia máu.
“Thường thì người ta dễ yêu kẻ thù của mình. Khoảng cách từ ghét đến yêu thường ngắn lắm, còn mỏng hơn sợi chỉ.” Phương nói vu vơ.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên giờ đây giống hồi chuông tuyên cáo bản án dành cho tử tội. Anh tránh né, anh cố hạ máu nóng, cố dìm mấy cái gân xanh đang nổi lên qua lớp da. Nhưng nhìn thấy hai người trên chiếc thuyền phía trước, đang áp sát vào nhau đến mức như trở thành một, Vĩ cảm thấy gân máu đã đứt. Nhưng may là gân máu không đứt, chỉ có bàn tay cật lực ra sức bóp nát chỗ tay cầm mái chèo, vụn gỗ rơi lả tả trôi bềnh bồng trên mặt nước. Liếc nhìn sang cô đang mỉm cười đắc chí, anh thở hắt ra, ỉu xìu nói.
“Thôi được, cứ cho là mình thích Iris đi…”
“Thành thật ngay từ đầu có phải đỡ tổn hao sức khỏe không.” Cô cười nhạt.
“Vậy rồi làm gì tiếp theo?”
“Đương nhiên là tỏ tình.” Cô nhướng mày đáp.
“Hả?! Có nhanh quá không?” Anh rụt rè hỏi.
“Thiếu gì người sáng mới gặp nhau chiều đã kết đôi.” Cô thản nhiên.
Anh chau mày, suy nghĩ một lúc lâu với vẻ mặt nhăn nhó đầy khổ sở. Cô biết không nên làm phiền anh trong lúc này, chuyển mắt sang ngắm hoàng hôn đang buông mình xuống mặt nước. Anh lẩm bẩm như tự nói với mình.
“Có được không? Nếu mình yêu cậu ấy?”
“Được quá đi chứ!” Cô trả lời thay.
“Nhưng…bày tỏ trước mất mặt lắm. Có chết cũng không làm được! Còn cách khác không?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết. Phương thở dài, có ai lại nghĩ tỏ tình trước là mất mặt như anh không. Nhưng thôi, anh chịu chấp nhận việc có thích cậu, đó đã là bước tiến lớn rồi, đến đây coi như kế hoạch thành công hơn phân nửa. Cô có chút ngạc nhiên vì không ngờ sự tình lại diễn ra suôn sẻ đến vậy. Cả hắn và cô còn tưởng là thuyết phục anh phải mất ít nhất mấy tháng hoặc nhiều năm. Hay là tự bản thân anh đã có tình ý từ trước chỉ còn chờ bên ngoài tác động? Thôi thì, làm người không nên quá tham lam, kết quả hiện tại đã đủ lắm rồi. Cô cười hiền nói.
“Đổi cách xưng hô đi. Chỉ có những người yêu nhau mới gọi anh và em. Hoặc ngọt ngào hơn thì là honey, darling.”
Vĩ gật gù, xem ra không phản đối. Thật ra anh không thích kiểu xưng hô hiện giờ. Lúc mẹ anh mới về nước, hai người đóng giả làm người yêu, tuy mới đầu gọi nhau thân mật thì thấy khó chịu. Nhưng bây giờ quen rồi anh lại thích thú mỗi khi nghe cậu ngọt ngào gọi ‘anh…’
“…Vĩ’! Đáp xuống đất lo chèo thuyền giùm đi ông!”
Anh giật mình thoát khỏi ảo tưởng mơ màng, tằng hắng hỏi. “Vậy giờ phải làm sao thay đổi được kiểu xưng hô?”
“Tự nghĩ cách đi. Còn nữa, mau chèo thuyền vô bờ, đợi trời tối là hết thấy đường mà về.”
“Nhưng mình…không biết chèo thuyền.” Anh thành thật thổ lộ. Lúc này Phương mới để ý, đúng là nãy giờ con thuyền chỉ quay vòng vòng chứ không nhích đi được xíu nào. Cô thở dài lầm bầm.
“Thiệt là vô dụng mà. Đưa mái chèo đây!”
Anh trao vào tay cô hai mái chèo đã bị anh xén bớt chỗ tay cầm do lực nắm lúc nãy, mỉm cười ngượng ngùng trước cái thở dài ảo não của cô.
………………….
“Á, Iris vũ phu. Sao lại thô bạo xé áo người ta. Muốn gì thì về nhà trọ chứ, nóng vội quá vậy!” Hắc Long ôm ngực, kêu rú lên.
“Ngừng cái giọng kinh tởm đó ngay. Ta không có tâm trạng đùa giỡn!” Iris nhăn mặt.
Hắn ho khẽ, chỉnh lại tư thế ngồi khi thấy sắc mặt cậu nghiêm nghị. “Vậy giờ cậu muốn gì?”
“Ta đã nhìn rất rõ ràng. Đúng là Hắc Long có dấu hiệu của gia tộc Lucifer. Nói đi, ở đâu có thứ này? Có phải ngươi đã gặp Vampire tên Lucifer Arvil?!” Cậu hỏi tới tấp, chồm tới túm lấy cổ áo hắn. Hắn cười khẩy, trong một chớp mắt giờ đây tay cậu chỉ nắm lấy khoảng không. Hắn bình thản bẻ lại cổ áo, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường trò chuyện với các bà, các cô.
“Bình tĩnh và cư xử cho phải phép. Tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều đấy. Lúc cha cậu mới sinh ra tôi đã có mặt chúc mừng. Cậu nhóc Arvil thật là một đứa trẻ dễ thương.”
“Không…không thể nào…” Cậu lắp bắp nói.
Trước giờ Iris chỉ nghĩ hắn là con người được Vampire cấp cao chuyển hóa. Nhưng không ngờ hắn còn có tuổi thọ hơn cả cha cậu. Con người bị chuyển hóa tuổi thọ thường ngắn hơn Vampire cho họ máu. Điều này có nghĩa là kẻ biến Hắc Long thành Vampire nhất định năng lực còn hơn xa cha cậu nhiều. Vì năng lực càng mạnh Vampire đó càng sống lâu. Mà trong giới, gia tộc cậu đã ở địa vị cao nhất. Cha cậu được xưng là vua trong các vua, hỏi sao cậu không kinh ngạc khi biết thân phận của hắn. Hắn dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu cười cười nói.
“Không tin sao? Cái tên của cậu là do chính tôi đặt cho. Lucifer Iris.”
Cái tên đầy đủ của cậu vừa thoát khỏi môi hắn, cả người cậu thoáng rùng mình như bị nhúng vào nước đá. Người đặt tên cũng chính là kẻ phát âm đúng nhất tên gọi của mình, qua cái tên có thể thao túng kẻ bị đặt tên. Dù không muốn, cậu buộc lòng phải tin lời hắn nói. Vả lại, cậu còn có chuyện muốn hỏi.
“Coi như ta tạm tin ông…”
“Ấy, cứ xưng hô như trước, tôi không thích bị xem là ông lão.” Vẻ lạnh lùng và khí thế áp đảo nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười có phần trẻ con. Không muốn dằng dai, cậu nhanh chóng vào đề.
“Thôi được, vậy thì Hắc Long, nếu thật sự ta đã được Hắc Long đặt tên cho vậy chắc hẳn có gặp qua mẹ của ta chứ?” Iris không giấu được sự hồi hộp.
“Chỉ một lần, đó là phụ nữ duy nhất khiến tôi nhớ mãi không quên. Một người đàn bà hoàn hảo hiếm thấy trên đời, thằng nhóc Arvil thật may mắn.” Hắn mỉm cười nói, nhìn mông lung về nơi xa. Cậu không ngăn được thân người đang run lên vì phấn khích, cả giọng nói cũng đã run rẩy.
“Vậy hãy cho ta biết, mẹ của ta là người như thế nào!?”
“Cô ấy…” Hắn đang nói thì ngừng lại, nhìn cậu dò hỏi. “Cha cậu có kể cho cậu nghe về mẹ chứ, Lucifer Iris?”
Cậu rất muốn nói dối là có, nhưng cái tên lại lần nữa trói buộc cậu. Khuôn miệng cậu cử động, lời thành thật thoát khỏi môi. “Không có. Cha không cho ta biết.” “
Vậy thì tôi cũng không thể nói.” Hắn nhún vai ra vẻ tiếc nuối.
“Tại sao?” Cậu không che giấu được nỗi thất vọng, gục đầu ủ rũ.
Một đứa con khao khát muốn biết về mẹ ruột của mình, đó không phải là chuyện gì đáng trách hay cần che giấu. Nhưng hắn không thể nói, vì chưa đến lúc cần thiết. Hắn xoa đầu cậu, trong mắt là tia nhìn cảm thông và đau xót. Cậu ngồi im, nhớ lại ngày xưa cha thường làm như hắn để an ủi mỗi khi cậu nhớ đến mẹ, cũng là một bàn tay dịu dàng xoa đầu.
“Nhà cậu…hình như còn có một người phụ nữ?”
“Là bà vú. Bà ấy chăm sóc tôi từ bé.”
“Cậu thích bà ấy chứ?”
“Đó là con người duy nhất tôi vô cùng yêu quí. Vú như là bà mẹ thứ hai của tôi.”
Hắn im lặng xoa đầu cậu, được một lúc chợt lên tiếng hỏi. “Còn ghét con người không?”
Cậu chau mày, suy nghĩ thật lâu, ngập ngừng trả lời. “Có lẽ là…không.”
“Vĩ thì sao? Có ghét?”
“Không.” Cậu lập tức trả lời ngay, gần như không cần suy nghĩ. Hắn mỉm cười, dường như rất thỏa mãn với câu đáp ngắn ngủn. Cậu bất ngờ trước nụ cười chẳng giống hắn khi bình thường. Không nham hiểm, không trêu cợt, không vờ ngây ngô. Là một nụ cười hiền hậu và đượm buồn, cứ như của cha cậu ngày xưa. Iris thắc mắc. “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Trời tối rồi, về thôi.” Hắn lảng sang chuyện khác tránh né trả lời. Cậu nhíu mày, để mặc hắn chèo thuyền, tâm trí bận suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa nãy.
……………….
Đêm thứ ba. Anh và cậu có quá nhiều chuyện để nghĩ. Vì phải nghĩ nhiều nên cả hai vừa đặt lưng xuống tấm nệm êm ái liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Căn phòng bên cạnh, Phương đã nhắm mắt ngủ từ lâu. Hắc Long ngồi bên khung cửa sổ, hướng ánh mắt nhìn vầng trăng ẩn hiện sau màn mưa đêm, tay cầm ly rượu uống chậm rãi, tự lẩm bẩm.
“Lily, con trai cô đã lớn lắm rồi, một đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn. Ở thế giới bên kia cô hạnh phúc chứ? Người đó thì vẫn còn mãi lạc lối, mong cô hãy soi sáng con đường người ấy đi. Thế gian này kẻ bất hạnh đã có quá nhiều…”
Hắn gục đầu xuống, bên trong mắt là màu đêm thăm thẳm và xa xôi.
Ký ức với một số người là thần dược hoan hỷ. Cũng với một số người, ký ức chẳng khác nào liều thuốc độc tác dụng chậm, từ từ giết họ trong mỏi mòn. Mai đã là ngày cuối cùng.