Cầu vồng đôi - Chương 15
Chapter 15: Đêm ngày thứ 2
Part I
Vĩ sau khi ngủ đã giấc rồi cũng tới lúc phải mở mắt ra, giật mình khi thấy gương mặt của chính anh ở sát bên. Anh ngồi bật dậy, vài phút sau mới tỉnh trí nhớ ra, cơ thể anh và cậu đã bị hoán đổi do ăn nhầm thuốc. Sau khi rửa mặt xong, bước ra thấy cậu còn nằm im, anh đứng lặng một lúc rồi ngồi xuống nhìn gương mặt say ngủ. Thật là hy hữu lắm người ta mới có thể thấy hình dáng khi ngủ của chính mình. Anh không khỏi tặc lưỡi tự hào, nhìn nghiêng nhìn dọc, nhìn ngang nhìn thẳng, sao mà chẳng có khuyết điểm. Bất giác anh giơ một ngón tay chạm vào da mặt người đang nằm. Iris nhíu mày, rên khẽ và vùi mặt sâu vào gối, co người lại như mèo con. Tự nhiên anh thấy thích thú với việc trêu cậu, ngón tay không ngăn được chìa ra chọt chọt má cậu, và cậu phải xoay người tránh khỏi bị nhột trong vô thức. Thế là một người cứ trêu chọc, một người lăn lăn tránh cho đến lúc chân cậu đá phải cánh cửa. Cậu lập tức thức dậy vì bị đau, vẻ mặt ngái ngủ, cáu kỉnh hỏi.
“Làm cái gì thế?”
“Không…” Anh lập tức rụt tay lại, tránh ánh mắt dò xét của cậu. Iris nghi ngờ hỏi lại.
“Thật không có gì?”
“Đã nói là không mà!”
Anh gắt lên để che giấu thái độ ngượng ngùng. Cậu không phải người dằng dai, dù còn nghi ngờ nhưng không truy hỏi nữa. Cậu mở cửa buồng tắm để rửa mặt. Khi bước ra thì thấy anh đã thay bộ đồ ngủ, mặc áo pull trắng tay ngắn và quần kaki lửng màu nâu. Thân hình của Iris thật hợp với bộ đồ này, khiến ai thấy cũng phải mê mệt, nhưng Vĩ chẳng hề ham thích. Hình tượng của anh là nam tính chứ không phải kiểu dễ thương. Anh dám chắc đống đồ bụi bặm anh xếp vào vali đã bị ông bà Trần quẳng ra để nhét thứ quần áo như thế này vào. Anh quá hiểu quần áo trong đây chắc hẳn do hai ông bà đích thân lựa chọn, chứ Iris chẳng đời nào chịu mặc thứ đồ hoa hòe này, cậu chỉ thích màu tối tăm, loại đồ trùm kín người như bưng.
“Phương và Hắc Long ngủ ở phòng nào? Chút nữa rủ họ cùng đi ăn.” Anh hỏi, hai tay thoăn thoắt chỉnh lại quần áo cho cậu.
Anh chọn áo sơ mi đen, quần jean bạc cho cậu. Hài lòng nhìn hai cái cúc áo trên mở ra, hé lộ nửa kín nửa hở bộ ngực nở nang, thân hình siêu mẫu con trai thấy còn phải trầm trồ ngưỡng mộ. Cậu thì có vẻ khó chịu khi phải vận đồ hở hang chút xíu. Nhưng áo đen là màu cậu thích nên miễn cưỡng mặc vào.
“Hai người chắc còn đang ngủ trong phòng kế bên.”
Tay Vĩ ngừng sửa cổ áo sơ mi, trợn mắt hỏi. “Không phải họ ngủ chung một phòng chứ hả?”
“Thì đúng là thế mà. Đâu có gì lạ?” Cậu tròn mắt hỏi lại.
“Nhưng Phương là con gái…!” Anh vừa nói vừa mở cửa đi ra, chợt ngậm miệng lại như đang suy nghĩ điều gì, sau đó gật gù nói. “Chắc không sao, cô ta chỉ được nửa phần con gái. Mà không, có khi chỉ được phân nửa của nửa…Ái!!!”
Vĩ đang nói ngon trớn thì bị một chiếc guốc gỗ đập vào mặt. Phương đứng ngay cửa phòng kế bên trái mặc bộ đồ ngủ yukata, trừng mắt hỏi.
“Mới nói gì đó?”
“Kh…không.” Anh lắp bắp, tay xoa xoa phần trán bị u.
“Vĩ nói Phương chỉ được phân nửa…” Anh nhanh tay bịt mồm cậu trước khi Iris kịp nói hết câu. Do bây giờ hình thể của anh thấp hơn cậu, nên công việc có chút khó khăn. Lần đầu tiên sau hai ngày tự đắc ý về thân thể siêu hoàn mỹ, anh thầm rủa chiều cao quá khổ của bản thân.
“Ý mình muốn nói, Phương thật là người con gái của thời đại mới. Vừa thông minh, xinh đẹp lại rất hiền.”
Xin chúa tha tội cho con. Nếu con không nói ngược với sự thật, chỉ sợ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của con. Amen.- Vĩ thầm khấn nguyện và sám hối.
“Vậy~sao?”
Nụ cười càng nở rộng, sát khí theo đó tăng ngùn ngụt. Một chiếc guốc còn lại đang giơ cao lên nhưng chưa kịp đáp xuống mục tiêu đã bị chặn lại. Iris cau mày lấy hung khí khỏi tay cô.
“Bỏ qua đi. Dù sao đó cũng là gương mặt của mình. Đợi khi nào trở về thân cũ, lúc đó Phương thích làm gì thì tùy ý.”
“À, quên mất. Thôi được, dù sao mình còn có nhiều cách hành hạ khác không gây tổn thương cho thân thể.” Phương nhún vai tiếc rẻ nói.
Anh và cậu cùng lạnh gáy khi nghe câu tuyên bố của cô. Hắc Long nãy giờ đứng ngoài xem, thấy màn kịch đã hạ thì lên tiếng.
“Chúng ta đi ăn thôi.”
……………………..
Cả bốn người ngồi trong một gian phòng sàn nhà lót bằng thảm cói. Bên ngoài là hai hàng cây Anh Đào, cánh hoa màu hồng nổi bật giữa ráng chiều. Thức ăn bày trên bàn đậm chất Đông Phương, vừa đẹp mắt và giàu dinh dưỡng. Cách ăn cũng phân nhiều quy tắc, đặc điểm tương tự như con người ở mỗi miền. Phương Tây người ta thường dùng dao, nĩa và muỗng để ăn. Còn Phương Đông thì dùng đũa là chính. Đũa nguyên thủy là hai thanh tre ốm, dài vừa phải dùng để gắp thức ăn. Ngày nay người ta không dùng loại đó nữa, nhưng tại đây là để du khách hướng về thời xa xưa, nên vật dụng đa số đều tái hiện lại từ nhiều thế kỷ trước.
Iris khó nhọc gắp miếng củ cải đỏ hình tròn lên được hai centimet thì lại rớt xuống đĩa thức ăn. Đây là lần đầu tiên cậu dùng đũa, ở nhà Trần gia và các bữa ăn trong trường luôn theo phong cách kiểu Tây, tức là dùng dao, nĩa, muỗng, nên cậu chưa hề gặp khó khăn trong chuyện ăn uống. Cậu nắm đôi đũa như người ta nắm đồ, rồi đâm xuống thức ăn, dĩ nhiên cách này hoàn toàn sai. Trông cậu bây giờ như đứa trẻ ba tuổi, vụng về đến đáng thương. Cậu cáu kỉnh, trán nổi gân xanh, tay cầm đôi đũa gỗ run run như muốn bẻ gãy nó.
“Cô làm ơn lấy cho tôi một cái muỗng.” Anh cao giọng yêu cầu.
“Vâng.”
Cô phục vụ cúi người rồi đóng cửa lại. Anh quay sang gắp một miếng cá, lấy hết xương rồi mới bỏ vào chén cho cậu. Nhà Trần gia chủ trương không quên cội nguồn, nên từ nhỏ anh đã quen với cách dùng đũa, cậu nhìn không chớp mắt cách anh dẻ xương cá thành thục đến mê mẩn.
“Ăn thêm rau cho mát.” Vĩ vừa nói vừa bỏ thêm vài củ cà rốt được cắt tỉa thành hình sóc con vào chén cho cậu.
Iris nhận lấy cái muỗng từ người phục vụ vừa đem đến, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy vẻ biết ơn. Vĩ khẽ mỉm cười, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, tự nhiên như đã làm quen việc này nhiều lần. Bầu không khí bỗng chốc hóa màu hồng phấn. Anh và cậu quên mất trong phòng còn có hai người khác. Hắc Long nháy mắt với Phương. Cô nhếch môi, co ngón giữa và ngón tay cái lại biểu thị nửa vòng tròn. Hắn hiểu ý, gật nhẹ đầu.
Kế hoạch C bắt đầu triển khai.
…………..
Bữa ăn rất nhanh chóng kết thúc, bốn người đi xe đến trung tâm thành phố để mua sắm. Ông bà Trần đã ghi một bản danh sách dài một mét mốt các thứ cần mua giao cho Vĩ và Iris trước khi đi. Đồ của Nhật khá đẹp tuy hơi đắt, họ mãi lo mua đồ đến quên cả thời gian. Thời tiết ở Nhật vào mùa này còn khá lạnh, những đôi tình nhân dạo buổi đêm nắm tay nhau sưởi ấm. Đến nửa đêm quay về khách sạn, anh và cậu mệt mỏi nằm ườn ra phòng, không buồn nhúc nhích chân tay. Cả hai sắp thiếp ngủ thì cánh cửa phòng bật mở, cô bước vào, vẻ mặt hớn hở vừa nói vừa kéo tay Iris.
“Chúng ta đi tắm suối nước nóng!”
“Hở…?” Cậu uể oải mở mắt.
“Mệt muốn chết. Sức để lết còn không có lấy đâu hơi đi tắm.” Vĩ nằm bên cạnh ca cẩm, lười biếng đến mức chẳng mở nổi nửa con mắt. Phương liền buông tay Iris mà sà tới ngồi cạnh chỗ anh nằm, lay nhẹ vai anh.
“Thanh niên trai tráng gì mà yếu thế. Mới đi có một chốc đã than mệt? Dậy đi nào. Tới Nhật mà không tắm suối nước nóng thì coi như chưa tới!”
“Suối nước nóng là cái gì?”
“Iris. Đừng hỏi!”
Vĩ nạt ngang, anh biết tốt nhất là đừng dây dưa nếu không muốn bị hai tên bạn kéo vào. Nhưng đã quá muộn, Hắc Long ngồi xuống trước mặt cậu giải thích tường tận, như là đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu, giọng đưa đẩy dụ ngọt.
“Suối nước nóng đơn giản là một loại nước nóng tự nhiên, khi mình tắm trong đó vừa thấy sảng khoái vừa trị được nhiều bệnh. Chưa kể khung cảnh khi tắm suối thật không khác gì nơi của thần tiên. Hơi nước bốc lên làm cảnh vật mờ ảo, những cánh hoa rơi xuống mặt nước lặng lẽ trôi. Tiếng chim hót du dương như bài nhạc. Hương hoa thơm ngát. Nếu không một lần tắm suối nước nóng quả là uổng phí cuộc đời.”
Hắc Long ngừng lại nhìn Iris, thấy đôi mắt lấp lánh tia ham muốn của cậu, biết ngay con mồi đã sập bẫy. Cậu quay sang nói với anh. “Vĩ! Chúng ta đi tắm đi!”
“Thiểu số phục tùng đa số, ba thắng một rồi nhé.” Phương đắc ý nói.
Một con cừu đã bị dụ thì chú nai làm sao thoát? Nhưng trước khi chịu trói con nai vẫn cố vùng vẫy.
“Ai đi đâu thì đi, mình ngủ.”
Phương thoáng liếc mắt nhìn Hắc Long, hắn nhún vai. Cô cắn môi, xem ra phải xuất chiêu cuối cùng.
“Chà, Iris, cơ bắp đẹp thật. Chốc nữa vào trong suối nước nóng để mình mát-xa cho nhé, bảo đảm sẽ thích mê.”
Vĩ giật mình ngồi bật dậy nhìn cô. Tay Phương đang đặt lên vai Iris, trong mắt hiển lộ vẻ tà ý nhìn khắp lượt người cậu, hay chính xác hơn là thân thể của anh. Anh rùng mình, nếu để mặc chẳng biết hai người họ sẽ làm gì cái thân thể đó khi anh không có mặt. Và chẳng thể trông mong gì nơi cậu. Thế nên Vĩ đành đau khổ lê chân hướng đến phòng tắm cùng những người bạn đồng hành.
“Tắm vào lúc khuya như thế này là hay nhất. Phòng tắm vào giờ này rất vắng người.” Phương nói ra vẻ am hiểu.
“Ủa, Phương đi đâu đó? Phòng tắm ở bên này mà?” Vĩ hỏi giật lại khi cô chuẩn bị bước vào cánh cửa kế bên. Cô chau mày khó chịu nói.
“Có điên không? Mình là nữ dĩ nhiên phải vào phòng tắm nữ. Yên tâm đi, mình đã nhuộm tóc và đeo kính, sẽ không ai nhận ra cậu chủ Lê Duy Phương.”
“Ờ hén, quên mất Phương là nữ.” Iris đập tay vào nhau, vô tư thốt, hai người kia thì ôm bụng cười sặc sụa. Cô lườm ba người tia nhìn sắc như dao cạo rồi mới xoay gót đi vào lối dành cho nữ.
“Sao mình thấy lo lo.” Hắc Long đột ngột nói
“Lo cái gì?” Vĩ hỏi.
Hắn vuốt cằm giải thích. “Tai tiếng về nữ sắc của Phương không thua gì truyền thuyết sát trai của mình. Chẳng biết cô ta đã vào đó rồi sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Câu trả lời ai cũng biết nhưng chẳng dám nói ra. Thầm cầu mong cô sẽ không nổi hứng mà dụ dỗ ‘con gái nhà lành’, gây nên chuyện lộn xộn.
Part II
Vĩ đứng trước tấm gương trong phòng thay đồ, một tay bịt mũi ngăn máu chảy một tay bận cởi tới đồ lót. Thân thể Iris hiện ra trước gương. Cơ thể cậu mảnh mai, ít cơ bắp nhưng không gầy gò. Tóc đen, môi hồng nổi bật trên làn da trắng do không ra nắng. Anh tự cốc đầu mình mấy cái liền nhưng vẫn không sao ngăn được trái tim đừng đập mạnh. Tại sao nhìn cơ thể cậu mà tim anh nổi loạn? Chẳng lẽ anh cũng có máu dê như Hắc Long? Nghĩ tới đó anh càng muốn dộng đầu mình vào bức tường trước mặt. Không, Trần Diên Vĩ không phải hạng người lăng nhăng như thế. Nhưng mắt anh không cưỡng được cứ liếc mãi tấm gương và chân không chịu bước đi.
Trong lúc anh bận giằng co nội tâm thì góc bên kia phòng thay đồ cũng xảy ra một chuyện. Cậu đang đứng cạnh bên cứ nhìn mãi phần thân trên cơ bắp lực lưỡng không mảnh vải. Hắc Long cười gian, nói đùa.
“Gì thế? Có phải thấy thân hình đẹp quá nên mê rồi không?”
“…” Cậu không phủ nhận, mắt không rời khỏi thân hình nuyde của hắn. À không, vẫn còn cái khăn tắm che chỗ cần che.
“Chậc, đùa với cậu không vui chút nào.” Hắn tặc lưỡi, quay sang chỗ khác. “Ê, Vĩ! Đứng đó làm gì, mau đi tắm thôi!”
“Tại sao Hắc Long có thứ đó?”
“Thứ gì chứ?” Hắn cười cười, mắt liếc nhìn năm ngón tay cậu đang bấu chặt bắp tay hắn, ngăn không cho tiến bước.
“Đừng giả vờ, Hắc Long thừa biết ta muốn nói gì.”
Vĩ nghe Hắc Long kêu thì ngừng màn đập đầu, quay người lại, đã nhìn thấy cậu và hắn đang thân mật ôm nhau. Nếu là bình thường anh sẽ cười, nghĩ đấy chỉ là vô tình đứng sát vào nhau. Nhưng không hiểu sao trong tình huống này, cả hai đều đã khỏa thân (đi tắm tất nhiên không mặc đồ, nhưng vẫn có cái khăn tắm bự quấn ngang hông) anh lại nghĩ hai người có mối quan hệ bất thường. Chợt thấy trong lòng nóng như lửa đốt, hai nắm tay vô tình co chặt, gân xanh nổi lên trên cổ.
“Yêu người ta rồi à?”
Vĩ giật bắn người, sau lưng là Phương đang khoanh tay nhìn anh, môi nhếch cười vẻ đắc chí, cô vẫn còn đang mặc cái áo tắm kiểu Nhật. Anh gắt hỏi.
“Sao cậu vào nhà tắm nam?”
“Bỏ qua chuyện nhỏ đó đi.” Cô xua tay, mắt lóe lên tia nham hiểm, thầm thì vào tai anh. “Ghen rồi hả?”
“Ghen cái gì mà ghen?!” Anh bực bội quay lưng đi về phía hồ nước, ngâm mình xuống làn nước nóng, thấy cô ngồi ở thành hồ, mắt không rời khỏi anh, thì nhíu mày hỏi. “Sao không đi đi? Đừng nói là chuyển tông sang mê trai nghen.”
“Xìa, có mơ cũng đừng lố quá chớ. Đám đàn ông thô lỗ cơ bắp làm sao bằng cơ thể mềm mại của phụ nữ.” Giọng điệu cô trịnh trọng như đang nói về bảo vật vô giá nhất thế giới, nhưng không hiểu sao anh nghe chợt thấy rùng mình, sởn gai ốc. “Đây là hồ tắm chung, chỉ có cửa vào là phân biệt nam nữ thôi.”
“Ra là vậy, chủ nơi này đầu óc cũng quởn thiệt.” Vĩ đang bực nên trong giọng nói cứ như có gai.
Cô chẳng những không nổi giận mà còn mỉm cười nhìn anh, giọng điệu ‘mật ngọt chết ruồi’. “Đang tức lắm sao? Đây xin nguyện làm thớt cho đó chém.”
“Nói nhăng cuội gì thế!?”
“Đừng giả vờ. Lúc này nhìn bộ dạng cậu như muốn giết người. Vậy là ghen rồi, mà ghen tức là yêu. Chúc mừng nhé, mùa xuân đến với cậu rồi đó.” Cô vỗ hai cái lên bờ vai trần của anh.
“Ghen? Yêu? Ai?” Anh mơ hồ hỏi, dường như hiểu mà dường như không.
“Thì là Vĩ đó.”
“Với ai? Đừng nói là với Hắc Long nha, chắc Trái Đất sắp tận thế.” Anh cười cợt nhưng chợt ngậm miệng khi thấy cái trừng mắt của cô.
“Điên à? Tất nhiên không phải! Là cậu yêu Iris, nên mới ghen với Hắc Long!” Cô bực bội sửa lại.
Anh đơ người như bức tượng. Sau khi thấy vài con ruồi bay qua mà anh vẫn không cử động, cô chợt nghĩ ra một sáng kiến. Giơ ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải ra, bóp lấy hai cánh mũi của anh, mắt cô liếc nhìn đồng hồ, thầm nhẩm đếm.
1 giây.
3 giây.
12 giây.
1 phút.
1 phút 51 giây.
2 phút 48 giây.
3 phút 32 giây.
“Giết người!!!”
Bản năng sinh tồn đã giúp Vĩ bừng tỉnh khỏi cơn mê, hất bàn tay cô ra, hớp lấy không khí như cá mắc cạn, vừa kịp la lên một câu oán than. Trễ thêm vài giây nữa chắc anh đã đi đời. Cô nhìn đồng hồ thầm thán phục, thành tích nín thở mà chưa hớp đầy không khí căng buồng phổi này đáng ghi vào sách kỷ lục Guiness thế giới.
“Tỉnh chưa hả?”
“Có thù oán gì thì nói ra đi, mình sẵn sàng để Phương ra tay! Sao chơi cái kiểu ác ôn đó?!”
“Người ta giúp cho còn nói vô ơn? Đây không phải cách tốt nhất để cậu sớm quay lại hiện thực à.”
“Cám ơn à, bạn tốt quá nhỉ.” Anh mỉa mai, lườm cô muốn rách cả khóe mắt.
Phương dường như không nhận thấy gì cả, mỉm cười duyên dáng khẽ gật đầu, bình thản đáp. “Không có chi. Không có chi.”
Vĩ thở hắt ra, lầm bầm nói. “Đời nào mình thích được kẻ ngang bướng, con nít, không có chút ưu điểm như Iris chứ!” Anh xòe tay ra đếm tất cả những tật xấu của cậu.
Cô không hứng thú nghe anh kể liền cắt ngang. “Vậy mà có mới nói. Chẳng phải vừa nãy cậu thấy ghen khi Hắc Long thân mật với Iris sao?”
“Không có!” Anh đáp ngay chẳng cần suy nghĩ.
“Nhớ lại đi. Khi chúng ta lần đầu đặt chân đến đây, lúc cậu ta đỡ cô phục vụ khỏi té ngã, có phải Vĩ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt. Chỉ muốn xông tới tách hai người ra?”
“Hình như…có.” Anh ngần ngừ thừa nhận.
“Vậy là đúng rồi còn gì.” Trong mắt cô lộ nét cười nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm nghị. “Cảm giác đó so với bây giờ có phải còn mãnh liệt hơn đúng không?”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó giật bắn người khi thấy khóe môi cô đang nhếch lên. Anh hốt hoảng nói liên tục như sợ bị cô ngắt lời. “Cứ cho là Phương đúng đi, nhưng đó chưa chắc gọi là yêu! Theo như mình biết thì khi yêu một ai phải thấy tim đập chân run, không dám đến gần đối phương. Còn mình với Iris chẳng khác nào oan gia, thấy mặt là cãi cọ, làm gì có chuyện yêu đương được!”
“Bởi vì đầu cậu làm bằng tàu hũ nên mới nghĩ không ra, chứ người ngoài đã thấy hết trơn rồi.” Cô phẩy tay, nói giọng chán ngán pha chút chế giễu.
Vĩ tức giận la lên. “Thôi nha! Dám chê bai bộ óc được Nasa mời về làm việc à?!”
“Dù có được Nasa săn lùng thì đầu tàu hũ vẫn là đầu tàu hũ.” Cô búng tay một cái lên trán anh, sau đó nhanh chóng nói chặn họng. “Tình yêu của hai người là kiểu học sinh tiểu học, nên đương nhiên cũng khó nhận ra.”
“Là sao?” Anh nhíu mày không hiểu.
“Chẳng phải mấy bé tiểu học thường hay bắt nạt người chúng yêu thích à? Hai người cũng giống vậy thôi. Gặp mặt là cãi nhau xa vắng lại thấy nhớ nhung.”
Nghe cô khẳng định chắc nịch khiến anh có phần rung động, tự ngẫm nghĩ thấy cô nói cũng hơi đúng, anh run giọng hỏi. “Chắc không phải thật đâu hả? Mình đâu thể yêu Iris, đúng không?”
Đây là một câu hỏi chờ đợi ai đó phủ nhận.
“Mệt quá, giờ có nói thì cậu vẫn chẳng lọt tai. Đi đây, cứ từ từ mà suy nghĩ xem câu mình vừa nói có đúng không. Nhưng nhớ đừng ngâm ở dưới nước quá lâu kẻo ngất xỉu thì ê mặt.” Cô đứng dậy, không quên nháy mắt với Hắc Long đang đứng ở góc phòng, hắn hiểu ý, nhanh chóng mặc lại đồ, hấp tấp đi ra.
“Có gì lần sau nói tiếp nhé Iris!”
“Khoan! Còn chưa trả lời rõ ràng…!!!”
……………
Đêm. Có hai con người trằn trọc thao thức. Mỗi người một suy nghĩ nhưng cùng bị mất ngủ.
Bên trong suối nước nóng có tiếng nói chuyện khe khẽ.
“Chà, mệt mỏi cả ngày, ngâm mình trong đây thật là thoải mái.”
“Đành chịu, ai bảo chúng ta là bạn tốt nên phải khổ cực tác hợp uyên ương.”
“Theo mình thì cá đã cắn câu, mai đánh cú chót nữa là được. Không ngờ cách này hiệu quả đến thế. Gì mà thiên tài chứ, chỉ một chiêu đơn giản còn không đỡ nổi.” Tiếng con gái cười khúc khích.
“Hãy nâng ly chúc mừng chiến thắng trước!” Giọng con trai vang lên vẻ thỏa mãn.
“Cạn ly!”
Đêm thứ hai cũng trôi qua bình yên