Câu chuyện đầu tiên - Chương 39
39.
“Anh có biết anh là cái thằng NGỐC NHẤT THẾ GIỚI không hả?”
….
“Anh có nghĩ nếu hắn CHẾT THẬT thì anh sẽ ra sao không hả?”
….
“Anh có nhớ anh còn MỘT THẰNG EM TRAI đang bị anh bỏ một mình ở nhà không hả?”
….
“Anh…”
“Cô ơi. Làm ơn giữ trật tự một chút, đây là giờ thăm tù.”
Tú quắc mắt nhìn anh chàng công an trẻ dám lên tiếng “nhắc nhở” cô. Nhưng rồi nhận ra anh ta nói có lí, cô nhe răng cười. “Dạ, em xin lỗi anh. Em sẽ kiềm chế ạ”
Cô quay lại nhìn Vĩnh, đôi mắt giận dữ tiếp tục xoáy vào hắn.
“Uổng công tôi tin tưởng anh bấy lâu nay, nhờ anh bảo vệ thằng Tuấn. Anh có biết là bây giờ anh ngồi ở đây, thì ngoài kia thằng Tuấn sẽ gặp nguy hiểm thế nào không hả?” Giọng cô đã dịu đi đôi chút,nhưng cái sự thật trong giọng nói ấy vẫn khiến Vĩnh bất giác rùng mình.
“Tôi xin lỗi…”
“Anh chỉ biết nói vậy thôi sao? Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao tôi nói Hiệp sẽ thích hợp hơn để bảo vệ Tuấn chứ? Anh ấy ít ra còn biết suy nghĩ.”
“Nhưng mà hắn đâu biết đánh nhau. Cái tên ấy…khờ hết chỗ nói.”
“Làm sao anh biết được Hiệp không biết đánh nhau? Anh đã đánh nhau thật sự với anh ta bao giờ chưa?”
“Ờ thì….”
“Thôi, tôi chỉ tới để thông báo với anh là Vũ đã tỉnh lại rồi, điều đó sẽ có lợi hơn cho anh trước tòa đó.”
Vĩnh gầm gừ.
“Thôi. Tôi phải về rồi. Tạm biệt.”
“Tú…”
“Chuyện gì?”
“Nhờ cô chăm sóc…cả Vinh và Tuấn giúp tôi…”
“Điều đó anh không cần phải nhắc. Nhưng mà…tôi buộc lòng phải đưa Vinh về với ba má anh, anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu, cô hãy nói với nó giùm tôi…tôi xin lỗi.”
“Tôi sẽ nói.”
~~~~~~~~~~~
Vì em họ của Vũ học ở tận Thủ Đức, nên Tuấn phải giúp chăm sóc Vũ cho đến khi dì dượng anh ở dưới quê lên.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?”
“Tất nhiên rồi. Có em ở đây với anh, anh thấy khỏe ơi là khỏe vậy đó.” Vũ cười nhìn cậu.
Tuấn đỏ mặt quay đi. “Tới giờ khám kiểm tra rồi, để em đi gọi y tá.”
“Tuấn à..”
“Sao anh?”
“Cảm ơn em. Ước gì lâu lâu anh bị đâm một lần, để em chăm sóc anh hoài ha.”
“Anh nói nhảm gì vậy.” Tuấn gắt khẽ một câu.
“Vậy..nếu anh không bị đâm..Em vẫn chăm sóc anh suốt đời chứ?”
Tuấn quay đi. “Để em đi kiếm y tá.”
Vết thương của Vũ tự dưng lại nhói lên.
~~~~~~~~
“Hiệp ơi. Đồ uống của bàn số 5 nè.”
“Dạ, em mang ra liền.”
Công việc của quán bận rộn hơn dạy kèm, nhưng tự dưng Hiệp lại thích vậy hơn. Mấy ngày nay, Vũ nằm viện, anh lại có cơ hội chở Tuấn đi học, rồi lại có “vinh dự” chở cậu vô bệnh viện để chăm sóc Vũ nữa. Thấy cậu cứ buồn buồn, chắc là cậu lo cho Vũ lắm.
“Ít ra thì cậu ấy còn có thể biểu lộ sự lo lắng đó cho người mà cậu thích.”Anh thở dài.
“Tính tiền em ơi!”
“Dạ, em tới liền!”
~~~~~~~~
Hết giờ làm, Hiệp đến bệnh viện đón Tuấn.
“Vũ đã khỏe chưa?”
“Chắc là ổn rồi.”
Hiệp nhìn cậu khó hiểu. Vũ đã ổn rồi, sao cậu vẫn không vui hơn chút nào nhỉ.
“Tối nay Tú không về. Tôi giúp cậu nấu ăn nhé.”
“Cảm ơn anh, không cần đâu. Tôi vẫn tự nấu ăn mà.”
Hiệp im lặng, anh cảm thấy hình như khoảng cách giữa anh và cậu…đang ngày một xa hơn. Có lẽ…đã đến lúc anh rút lui. Có lẽ…Vũ mới là người cậu muốn ở bên cạnh.
NHẬT KÍ LÂM MINH TUẤN
21/11
Vũ tỉnh rồi. Mình cũng đỡ lo, vài ngày nữa dì dượng anh lên rồi, chắc mình cũng không cần vào thăm thường xuyên nữa.
23/11
Hôm nay dọn phòng, tự dưng thấy trong quyển sổ của chị Hai có một tấm hình.
Là hắn.
Chị Hai thích hắn.
Sao mình khó chịu như vậy?
Không được, nhất định phải tránh xa hắn hơn. Hắn là của chị Hai.
Nhất định.
Nhất định.