Câu chuyện đầu tiên - Chương 38
38.
”Thằng khốn! Ai cho mày quay về đây hả? Mày làm khổ Tuấn một lần chưa đủ sao?” Vĩnh hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng tức giận.
“Việc đó liên quan gì đến mày!”
Hai tên con trai đang đánh nhau trước cổng chung cư, có vài người đứng lại xem, nhưng chưa ai nhảy vào can thiệp cả. Vũ tuy có ưu thế về chiều cao, nhưng so về kinh nghiệm đánh nhau, anh đâu thể sánh với Vĩnh, anh liên tiếp bị dính đòn.
“Mày thật là vô lí. Rõ ràng Tuấn nói không yêu mày. Tuấn yêu tao. Hiểu chưa? Thằng khốn.” Vũ lao đầu vào Vĩnh một lần nữa.
“Mày nói láo. Tao không để mày làm Tuấn khổ lần nữa đâu.”
Tú vừa dừng xe lại, Tuấn lập tức nhảy xuống.
“HAI NGƯỜI KIA! THÔI NGAY!!!”
Nhưng cậu vẫn đang cách hai người một khoảng khá xa.
Họ không dừng lại.
Vĩnh rút từ trong người ra một vật.
Lưỡi dao lấp loáng trước mắt Tuấn.
“Vũ!!!!!!”
~~~~~~~~~~~~~
Hành lang bệnh viện.
“ Chị đã liên lạc rồi, người nhà Vũ sẽ đến ngay.” Tú thông báo.
“Vậy thì tốt.” Cậu khẽ đáp. “Chị có việc mà, chị nên đi đi.” Điện thoại của Tú nãy giờ vẫn reo liên hồi.
“Vậy…chị đi nha..” Cô vội vã quay gót.
Tuấn ngước nhìn Hiệp, “Anh cũng về được rồi…Cảm ơn anh đã giúp tôi đưa Vũ vào đây…”
“Nhưng mà…”
“Việc này không liên quan tới anh, anh nên về đi.”
Cậu ngốc à, việc của cậu cũng là việc của tôi, tôi làm sao dám bỏ cậu lại một mình chứ.
“Tôi muốn ở lại.” Hiệp quả quyết.
Tuấn không đáp.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu. Tim anh tự dưng thấy nhói khi nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu. Cậu đang lo cho Vũ. Vũ-người cậu yêu, đang nằm cấp cứu trong kia.
Một khoảng im lặng thật dài giữa hai người.
“Tuấn! Anh tao sao rồi?” Một thằng con trai hớt hải chạy đến chỗ hai người.
”Vẫn còn ở trong đó..Mà sao có mình mày tới vậy? Người lớn đâu.”
“Lần này ổng về nước một mình mà, nhà còn hai anh em thôi. Ba má tao mới về quê hôm qua rồi.” Nó tắc lưỡi. “Mà sao ổng lại đánh nhau vậy? Con Tú bô lô ba la một hồi trong điện thoai, tao không hiểu gì hết trơn.”
Tuấn im lặng, cậu chính là nguyên do khiến Vũ bị đâm.
Cửa phòng cấp cứu bật mở.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Cả Tuấn và thằng kia đều chạy lại.
“Em là em họ ảnh. Ảnh sao rồi bác sĩ?” Thằng nhóc kia lên tiếng.
“Vết thương khá sâu, tuy không nguy hiểm, nhưng bệnh nhân cần nằm viện một thời gian để chúng tôi theo dõi.”
“Phù, vậy thì may quá, cảm ơn bác sĩ nhiều.”
Hiệp nhìn Tuấn, trông cậu có phần nhẹ nhõm hơn. Anh bất giác mỉm cười, anh vui cho cậu.
“Thôi. Mày về đi, tối nay tao trực ở đây cho.” Thằng kia vỗ vai Tuấn.
“Thôi, tao ở lại. Mày có việc gì thì cứ về trước.”
“Hì hì, vậy tao với mày ngủ lại đây luôn ha. Lâu rồi không gặp. Nhớ mày ghê.”
“Ừ.” Tuấn mỉm cười với thằng bạn. Đột nhiên nhớ ra một người, cậu vội quay đầu lại.
Hiệp đã về tự lúc nào.
Hiệp vừa dắt xe ra khỏi bãi giữ xe bệnh viện thì gặp Tú vừa chạy vào.
“Ủa? Sao anh về vậy?”
“À, Vũ đã qua cơn nguy hiểm rồi, Tuấn với em họ Vũ ở lại trông anh ta. Tôi nên về thôi.”
Bất chợt Hiệp nhớ ra một chuyện, anh hỏi cô.
“Tú nè..Vĩnh..sao rồi?”
“Vĩnh bị tạm giam rồi anh. Nếu Vũ không sao, thì chắc mức án không quá nặng, nhưng hành hung có vũ khí không phải tội đơn giản.”
“Ừm, vậy thôi. Anh về nha.”
Gió đêm lạnh từng cơn cắt vào da Hiệp, nhưng vết cắt trong lòng anh còn sâu hơn nhiều…