Câu chuyện đầu tiên - Chương 37
37.
Gió chiều nhẹ thổi từng cơn trên đồng cỏ xanh rì. Chút nắng còn sót lại trên những tán lá lấp lánh nhảy múa trên vai Tuấn, cậu dựa đầu vào vai chị mình, đưa mắt nhìn ngắm khoảng không bao la trước mặt. Cảm giác yên bình tràn ngập tâm hồn.
“Chị Hai à…”
“Khò…”
“Cái bà này!” Tuấn bực bội lay lay tay Tú. Cô cười khì khì. “Gì vậy em trai?”
“Lúc này mà còn giỡn được. Chán chị ghê.” Tuấn dỗi.
Tú mỉm cười, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của cậu em trai, ôm đầu cậu vào lòng. Chút giận dỗi của Tuấn chợt biến đâu mất tiêu.
“Em nhớ mẹ quá…” Câu nói bất giác vuột ra từ miệng cậu.
“Ừ. Chị cũng vậy…” Cô khẽ thở dài. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy tay Tuấn. Chị em sinh đôi, mà sao tay cậu dần to hơn cả tay cô thì phải. Cô ngâm nga một giai điệu….khe khẽ…nhẹ nhàng…một bài hát ru thuở nhỏ.
Một giọt nước nóng hổi chợt lăn trên má cậu, cậu rúc đầu sâu hơn vào lòng chị mình, Tú ngừng hát.
“Chị…hát tiếp đi..”
Cô không chối từ. Giai điệu lại ngân lên, hòa với gió luồn qua những tán cây, vút lên cao mãi…
Đây là chỗ trú ẩn ưa thích của hai chị em, là nơi ba mẹ hay dắt hai người đến chơi thuở nhỏ. Thật may mắn vì nó vẫn giữ được nét yên bình sau ngần ấy năm. Chỉ tiếc…số phận của gia đình nhỏ lại không được yên bình như vậy.
Bóng hai chị em in nghiêng xuống tảng đá họ đang ngồi..Hai..con số vẫn còn đầy cô độc.
Tuấn lại cảm thấy buồn ngủ không thể tả. Cái tật của cậu là vậy. Bạ đâu ngủ đó. Nhưng cậu không muốn ngủ. Cậu không thể ngủ. Cậu không muốn cảm giác yên bình này trôi đi mất. Cậu muốn ngồi mãi nơi đây, trong vòng tay chị.
“Chị à…em thương chị lắm…”
“Tao biết. Tao cũng thương tao lắm.” Cô lại giở giọng pha trò.
Cậu không phản đối câu đùa..lãng nhách của cô chị. “Chị à..chị hứa..ở bên em suốt đời nhé…”
“Sao mà được, mày không định…lấy chồng à.” Tú trợn mắt.
“Chị này! Em không có giỡn đâu. Chị hứa đi.”
Tú bỗng im lặng, một khoảng im lặng thật ngắn thôi, nhưng tự dưng kéo nỗi sợ hãi tràn ngập lòng cậu. Tuấn lay chị. “Chị…”
“Ừ..chị hứa..chị nhất định không để em một mình..”
Tuấn ngây thơ nở một nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng mà…mày không định về với người yêu à. Hắn chắc là đợi mày nãy giờ rồi đó.”
Cậu im lặng. Tự dưng Tú lại nhắc tới Vũ, một thoáng bối rối gợn lên trong cậu. Cậu tìm cách đánh trống lảng.
“Em chỉ thích ở đây mãi với chị thôi.”
“Khùng. Tao đâu ở mãi với mày được.” Cô cốc đầu cậu.
Tuấn ngồi hẳn dậy nhìn cô, sự sợ hãi lại ùa về trong cậu. Cô đọc được điều đó ngay tức thì.
“Gì vậy..ý tao là..tao đâu ngồi đây hoài với mày được. Tao còn phải về tắm rửa, rồi ăn cơm, rồi coi tivi nữa. Mày thì phải về nấu cơm rồi học bài rồi lau nhà, rồi rửa chén nè…”
Cô kể một lô một lốc khiến cậu choáng váng, nỗi sợ lại bay đâu mất tiêu. Cậu cười hì hì.
“Vậy cũng được. Nhưng mà tối nay chị phải ở nhà ngủ với em ha.”
“Hừ. Lớn rồi mà y như con nít. Hư quá à.” Cô khẽ nhéo má cậu. “Thôi, đi về!”
“Vậy là chị đồng ý rồi nha.”
“Không biết..”
“Chị Hai…”
“Mày lì quá đi..”
“Em giống chị mà..Hihi..”
…
..
.
Giọt nắng cuối cùng dõi theo bóng hai chị em nhỏ dần phía xa xa…
~~~~~~~~~~
Tuấn ôm chặt eo Tú, cậu không muốn về nhà chút nào, mà chị cậu thì phóng nhanh quá. Về giờ này, thế nào Vũ cũng đang đợi cậu. Có khi còn gặp Vĩnh ấy chứ, hắn cũng hay đợi cậu giờ này mà.
Tuấn đã đoán sai. Cả hai người đó dù đều đang có mặt ở trước cổng nhà cậu, nhưng không phải họ đang đợi cậu.
Họ đang đánh nhau.