Câu chuyện đầu tiên - Chương 36
36.
Tuần lễ sau đó đến với Hiệp bằng những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Đầu tiên là Trầm, tưởng như cô đã tránh mặt anh luôn sau chuyện bị mọi người ghép đôi, thì bỗng nhiên, cô lại chủ động gặp anh với một đề nghị.
“Hiệp nè..Bạn lại tham gia đội văn nghệ nhé, 20/11 sắp tới rồi.”
Anh thoáng lưỡng lự, thật sự giờ đây anh không có chút xíu tâm trạng nào để..hát hò.
“Xin lỗi bạn…Nhưng chắc là…không được đâu.”
“Vậy hả? Ừm, mình biết rồi. Không sao đâu.” Cô mỉm cười với anh.
Trong chốc lát, Hiệp đã suýt nhận lời cô, cũng may anh chưa kịp mở miệng, cô đã đi mất.
Sau đó mấy ngày, một người khác lại hẹn gặp anh- Vĩnh.
Hiệp ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vĩnh, anh hơi ngạc nhiên vì Vĩnh lại chủ động hẹn gặp anh. Hay là có chuyện gì với nhóc Vinh rồi?
“Anh hẹn tôi ra đây…là vì…Vinh có chuyện hả?”
“Không! Vinh vẫn khỏe. Nó gửi lời hỏi thăm anh đấy.”
“À…cảm ơn..” Hiệp vẫn nhớ lời cuối cùng Vinh nói với anh. “Vĩnh biệt.”
“Vậy…là chuyện gì?”
“Chuyện của Tuấn.” Vĩnh vào thẳng vấn đề. “Tôi nghe nói. Tên Hiệp kia đã trở về”
“À..ờ..Đúng vậy.” Hiệp bối rối, anh cũng quên mất chuyện Hiệp mới là tên thật của Vũ.
“Hừ..thằng khốn! Dám quay về làm gì!” Vĩnh bất ngờ đập tay xuống bàn.
Hiệp hơi bất ngờ trước phản ứng của Vĩnh..
“Vĩnh…biết chuyện của hai người đó à..?”
“Tất nhiên là tôi biết.” Vĩnh nhìn Hiệp. “Tôi đã theo đuổi cậu ấy từ trước khi cậu gặp hắn mà.”
“Anh..đã theo đuổi Tuấn lâu vậy ư?” Hiệp không khỏi ngạc nhiên.
“Ừm, cũng không hẳn là theo đuổi..Nó giống như một nhiệm vụ hơn..”
Hiệp tỏ vẻ không hiểu.
“Ừm. sau này anh sẽ biết. Tôi chỉ có thể nói với anh, có một người đã yêu cầu tôi theo bảo vệ Tuấn..vì tôi yêu cậu ấy…nên tôi không có lí do gì để từ chối…”
Bất giác, Hiệp nhớ lại chuyện đã làm anh tò mò bấy lâu nay.
“Chuyện đó..có liên quan đến buổi hẹn đầu tiên của anh với Tuấn không?”
“Đó là một bí mật.” Vĩnh nháy mắt. “Tôi sẽ không kể cho anh đâu.”
Hiệp chán nản. “Vậy rốt cuộc…anh hẹn tôi ra đây để làm chi?”
“Ừm, một người nói với tôi rằng, tôi không cần bảo vệ Tuấn nữa.” Vĩnh nhìn anh chằm chằm. “Vì…có người thích hợp hơn tôi ở bên cạnh cậu ấy rồi.”
“Là ai?” Hiệp thắc mắc.
“Là người tôi cho rằng không xứng đáng.” Vĩnh đột ngột đứng dậy. “Chào anh”
Hiệp ngồi băn khoăn hết sức…xung quanh anh, sao toàn những người khó hiểu vậy kìa…
Hiệp dắt xe vào cổng chung cư. Anh hơi chựng lại một chút. Vũ đang ngồi trong hoa viên. Vũ lên tiếng trước.
“Chào anh.”
“À..chào..Tôi nhỏ tuổi hơn anh đó, anh không cần xưng hô vậy đâu…”
“À! Vậy à..Vậy tôi kêu cậu bằng tên nhé! Cậu tên gì?”
“Tôi tên Hiệp.”
“A!” Vũ kêu lên thích thú..”Đó cũng là tên tôi. Nhưng không sao, cậu có thể gọi tôi là Vũ. Bây giờ tôi thích tên đó hơn.” Anh mỉm cười “Nhóc đặt cho tôi đó.”
“Nhóc à?” Hiệp lầm bầm trong miệng.
“Anh là bạn của nhóc phải không? Hôm nọ chưa có dịp chào anh. Thất lễ quá.”
“Ừm, không có gì..Nếu anh đang đợi Tuấn..Tôi xin phép.” Hiệp tìm cách cáo từ.
“Anh bận việc gì sao?”
“Không có…chỉ là..không muốn làm phiền hai người.”
“Không sao đâu. Nếu được, anh ngồi nói chuyện với tôi một lát, nha.”
Hiệp không có cớ từ chối.
“Hì…chuyện hai thằng con trai yêu nhau..Anh cũng thấy lạ lắm, phải không?”
Có gì lạ đâu chứ. Hiệp nghĩ thầm.
“Cũng…không hẳn vậy.”
“Anh không kì thị chúng tôi chứ?”
“Không…không có đâu.”
“Cảm ơn anh. Tôi rất vui vì có thêm một người ủng hộ.”
Hừ, người ta nói không kì thị, chứ có ai thèm ủng hộ anh đâu anh kia.
“Mà nè…tôi rất muốn biết..chuyện của nhóc trong thời gian qua..Anh kể tôi nghe được không?”
“Tôi chỉ mới quen Tuấn vài tháng, chuyện của cậu ấy..Tôi thật sự không biết được nhiều…”
“Vậy à…tiếc nhỉ..” Vũ ngập ngừng. “Tôi chỉ băn khoăn…lúc tôi không ở đây…liệu Tuấn có..quen một người nào khác..”
À, thì ra chủ ý của hắn là vậy, lại ghen tuông vớ vẩn. Hiệp cảm thấy không có chút xíu cảm tình nào với con người này.
“Chuyện đó anh có thể hỏi trực tiếp cậu ấy. Tôi không biết. Chào anh.”