Câu chuyện đầu tiên - Chương 35
35.
“Không phải…anh đã kết hôn rồi sao?” Tuấn khẽ hỏi Vũ. Hình như cậu đã muốn hỏi anh câu này từ mấy hôm qua, nhưng vì lí do nào đó, cậu đã không hỏi.
Vũ khuấy nhẹ ly cà phê, anh nhìn cậu.
“Xin lỗi em…anh đã nhờ người nhà nói với em như vậy…Lúc đó..anh thực sự đã rất muốn gặp em…Anh làm vậy…để đẩy em đi xa hơn …”
…
Tuấn chỉ im lặng. Cậu ngồi nhìn chăm chăm vào ly nước…Như thể nó là một vật gì vô cùng thú vị, vô cùng bí ẩn… Anh nhìn cậu. Phản ứng của cậu không như anh mong đợi…Thà cậu cứ nổi giận với anh. Đấm anh một cái. Hai cái cũng được. Thà cậu cứ trách anh là kẻ ghen bóng ghen gió, là kẻ mù quáng. Độc ác. Tàn nhẫn. Hèn hạ. Hay bất cứ cái biệt danh xấu xa nào cũng được, anh đều sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi chỉ có vậy, anh mới biết tình cảm cậu dành cho anh vẫn còn mãnh liệt, vẫn như hôm nào….
Trời đang nắng mà bỗng dưng đổ nhẹ một cơn mưa. Mưa nắng. Những hạt mưa nhẹ nhàng hòa với nắng bay trong không khí. Nắng thì ấm. Mưa thì ẩm. Nắng lúc nào cũng dễ chịu hơn mưa. Tự dưng Tuấn nghĩ, dường như mình đang dần thích nắng hơn thì phải. Nắng dịu dàng, kiên nhẫn. Chỉ cần ta không thích, ta có thể tránh nắng một cách dễ dàng, nắng luôn để cho ta yên bình. Mưa thì không như vậy. Mưa vội đến rồi vội đi. Mưa không đợi ta bao giờ. Dù ta thích hay không thích. Mưa vẫn tìm cách chạm vào ta. Là mưa. Hay là nắng?
“Cho anh biết..hai năm qua…em đã sống như thế nào?” Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuấn.
Thế nào nhỉ? Cô độc? Tuyệt vọng? Chờ đợi? Xa lánh mọi người? Hận?
“Vẫn bình thường..anh à…”
“Vậy thì tốt.” Anh mỉm cười nhìn cậu. Nụ cười đã từng làm tim cậu rung rinh.
“Đã từng”.
“Tuấn à.” Anh đột nhiên nắm lấy tay cậu. “Anh xin lỗi. Anh biết một lời xin lỗi là không đủ. Hai lời, ba lời, một tỉ tỉ lời cũng vẫn không đủ. Anh là một tên ngốc. Là một kẻ đi đố kỵ với cái bóng của chính mình. Anh đã tổn thương em. Anh biết..anh không xứng đáng để em tha thứ. Nhưng anh không thể chịu đựng được. Cảm giác không có em bên cạnh…Cứ như đi dưới mưa mà không có ô vậy. Anh cần em. Anh yêu em. Em không ghét anh chứ? Hãy cho anh một hi vọng, một cơ hội cuối cùng thôi. Anh hứa sẽ không từ bỏ. Anh sẽ luôn ở bên em. Vĩnh viễn ở bên em..Được không?”
“Em..không ghét anh mà..” Tuấn đỏ mặt. Chỉ một chút xíu nữa thôi, cậu đã rút tay khỏi tay Vũ. Bàn tay anh nắm chặt quá. Quá chặt.
“Đội ơn Trời.” Anh lại mỉm cười một lần nữa. “Cảm ơn em.”
Cách bàn Tuấn và Vũ đang ngồi không xa, trong một chiếc bàn khuất của quán, có một nữ khách hàng và một anh phục vụ đang “đối thoại”.
“Anh Hiệp..anh làm gì ở đây?”
“À..ờ..Anh bị mất việc dạy kèm rồi..nên xin vào đây làm đó mà…”
“Vậy à.” Cô gái gật gù. “Vậy việc anh mới đi làm hôm nay thôi với việc đây là quán của nhà Vũ không liên quan gì nhau nhỉ?”
“..Không…không có đâu mà…” Anh đỏ mặt. “Vậy chứ…em làm gì ở đây?”
“À..em nghe chị em đồn đãi rằng quán này tự dưng được một ông chủ trẻ tuổi đẹp trai đi du học nước ngoài về tiếp quản, nên em đi coi thử đó mà.” Cô tinh nghịch “ Ai ngờ..nhân viên phục vụ cũng đẹp trai không kém.”
Câu nói của cô càng làm mặt anh đỏ hơn. Anh kiếm cớ chuồn. “Em uống gì?..để anh mang cho…”
Tú thở dài. “Uống gì cũng được anh ơi. Với người thất tình, uống cái gì cũng đắng. Với người đang ngồi hạnh phúc nắm tay nắm chân như bên kia, thì uống cà phê đen cũng ngọt anh à…”
“Vậy…để anh lấy cà phê đen cho em nha…” Hiệp lật đật chuồn gấp.
Tú nhìn theo Hiệp, cô khẽ cười buồn. “Anh ngốc! Anh tưởng em không có thất tình à…”