Câu chuyện đầu tiên - Chương 34
34.
Vũ, bây giờ anh thích tự gọi mình là Vũ[tác giả cũng thích nữa], nằm vắt chân trên giường. Anh đang…cười. Tất nhiên rồi, từ lúc ở nhà Tuấn về tới giờ, anh vẫn cứ cười suốt đó thôi. Kệ! Có người từng khen anh cười đẹp lắm [ai vậy ta], nên anh cười thêm chút xíu..cũng đâu có sao.
Cười được một hồi, bất giác anh..ngưng cười, thở dài một tiếng. Anh đang nhớ lại chuyện cũ. Kí ức cách đây hai năm….
Anh ngồi nhìn cậu nhóc làm bài, trán cậu lấm tấm mồ hôi. Bất giác anh đưa tay lau mồ hôi cho cậu. Cậu quay lên, tặng anh một nụ cười. Tim anh đột nhiên lỡ mất một nhịp thì phải. Là sao thế nhỉ?
Anh lấy cớ thưởng cho cậu vì làm bài tốt, kéo cậu đi ăn kem. Nhìn cậu ăn kem buồn cười không thể tả, cứ như kem lạnh lắm í [ chứ sao trời], cậu cứ nhắm tịt mắt mũi mà ăn, đến nỗi kem dính cả lên mặt. Hehe, anh lại có dịp…lau mặt cho cậu rồi. Lại cười. Lại một nhịp tim đập lỗi.
Hôm nay anh vui không thể tả. Cậu ngỏ lời với anh. Ối chà, sao mà may mắn thế. Anh còn đang định vắt óc suy nghĩ không biết làm sao để mà ngỏ lời với cậu, thì cậu đã cứu anh trước rồi. Đấy! Lại thêm một lí do để anh yêu cậu nữa rồi.
Anh ngồi ngắm mưa rơi với cậu. Trời mưa có lẽ là khoảng kỉ niệm hạnh phúc nhất với cả hai người. Lúc hai người gặp nhau, trời cũng mưa thế đó. Anh đã cho cậu mượn cái ô màu đỏ mà hai người đang che đây này. Ô thì cậu đem trả, nhưng mà thứ khác cũng màu đỏ[trái tim đó mấy bạn, đừng suy diễn tội nghiệp] thì cậu lấy luôn không thèm trả anh rồi. Kệ. Anh cho cậu luôn đó. Không thèm đòi đâu. Mưa rơi to quá át cả tiếng cậu thì thầm.. “Vũ”…anh có nghe nhầm không? Vũ là ai nhỉ…?
Anh thổi cho cậu nghe bài “Kiss the rain”. Chán thật, sao anh biết thổi mỗi bài này nhỉ. Bài hát gì đâu buồn ghê nơi. Mà đi với cậu anh có buồn đâu bao giờ. Anh thề đó. Anh chỉ buồn khi nghe cậu nhắc tên Vũ nào đó thôi. Lần thứ hai rồi đó. Trừ khi hắn là..ba cậu, còn không là thằng nào khác, chắc anh..bụp cho hắn te tua quá.
Càng ngày anh càng suy nghĩ nhiều hơn. Liệu cậu có yêu anh thật không? Cậu dễ thương quá. Còn anh đâu có …dễ thương chút nào đâu, sao mà cậu yêu anh được. Anh hỏi cậu. Câu trả lời làm anh nhói lòng. Cậu bảo là đùa sao? Anh tự bắt mình tin như vậy. Phải tin như vậy chứ.
Gia đình bảo anh đi du học. Không. Câu trả lời của anh ngắn gọn. Không giải thích. Không lí do nào cho ba mẹ. Anh vội vã lao đi, vì cái “lí do” của anh đang bệnh rồi nè.
Anh ngồi lo lắng nhìn cậu mê man. Lấy tay lau nhẹ vầng trán nóng như lửa của cậu, anh rụng rời khi nghe cậu gọi. “Vũ…”. Thế là hết. Người trong tim cậu vốn dĩ không phải là anh. Sẽ không là anh được. Anh lặng lẽ nhìn cậu. “Lần cuối Tuấn nhé, cho anh nhìn em…”
Cuộc chạy trốn bắt đầu. Nhanh hết mức có thể. Kĩ hết mức có thể. Anh không dám đối diện với cậu nữa. Anh không thể. Vùi đầu vào học hành, bạn mới, người quen mới. Chiếc ô đỏ anh đã bỏ lại quê nhà. Ừ thì, đâu ai che chung với anh nữa..
Thời gian dần bào mòn mọi thứ. Nỗi khao khát được gặp cậu cháy mạnh hơn trong anh từng ngày. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, anh giật mình nhớ lại…Cậu luôn nhìn anh khi gọi Vũ. Có lẽ nào….
Rồi cũng đến khi lòng can đảm chiến thắng. Anh về nước. Anh sẽ đối diện với cậu. Sẽ nghe cậu giải thích. Dù thế nào đi nữa, anh cũng quyết ở lại bên cậu. Anh sẽ đánh bại tên Vũ đáng chết ấy. Chỉ anh, mình anh được ở bên cậu mà thôi.
“Vũ. Từ nay mình sẽ gọi mình như vậy. Để nhắc mình nhớ về một lỗi lầm tai hại hết sức mà mình đã mắc phải Và mình sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm đó. Ngay từ bây giờ.”
Anh lại mỉm cười. Nhắc máy lên gọi cho Tuấn. “Mai anh đón em đi học nhé.”
Anh hạnh phúc gác máy mà quên để ý tiếng “Dạ” của cậu nhẹ như không.