Câu chuyện đầu tiên - Chương 33
33.
Những giọt mưa đang rơi nhanh trong không trung.
Bình thường thì mưa không có tên, bạn nhỉ? Nhưng hôm nay, tất cả các giọt mưa đang rơi trên khu chung cư Nam Dương đều có tên cả đấy.
Giọt mưa đầu tiên mang tên Hạnh phúc. Đó là giọt mưa của một chàng trai đã mang trong lòng vết thương hơn hai năm qua. Mang một nỗi ghen tị với một người mà đến bây giờ chàng mới biết được, người đó cũng chính là chàng. Chàng hạnh phúc vì đã quyết định quay trở về, để nghe một lời chính thức từ người chàng yêu, và quyết định đó không hề khiến chàng thất vọng.
Giọt mưa thứ hai mang tên Hoang mang. Giọt mưa của một cậu con trai. Chính vào lúc cậu chuẩn bị nhận ra tình cảm của mình đối với một người mà cậu chưa hề nghĩ rằng mình sẽ đem lòng yêu, thì một kí ức cậu chuẩn bị quên chợt quay về. Mạnh mẽ và ồn ào. Cậu không thể cất nên lời. Không biết làm gì. Không biết nói gì. Chỉ có một nỗi hoang mang.
Giọt mưa thứ ba mang tên Thất vọng. Bạn còn có thể gọi giọt mưa này là đau khổ, hay tên gì khác cũng được. Đơn giản vì chủ nhân của nó chưa thể nhận ra cảm giác thực sự lúc này của anh là gì. Đúng vào lúc anh chuẩn bị ngỏ lời với người anh nghĩ rằng có-thể-anh-đã-yêu-cậu-ấy-mất-rồi, thì một cơn mưa, à không, một cơn bão đáng ghét thì đúng hơn, ào qua, phá tan tất cả. Hi vọng. Can đảm. Tất cả.
Giọt mưa thứ tư mang tên…Đói bụng. Trời ơi, các bạn đừng vội cười giọt mưa này nha, giọt mưa này rất là chính đáng đó. Chủ nhân của nó là một cô gái đang đắc ý về một kế hoạch mai mối tưởng chừng như đã thành công đến nơi, thì đùng một cái, đổ sụp vì một cơn “mưa” lãng nhách. Cô rầu vì kế hoạch đã đi tong cũng có, nhưng chủ yếu là cô đói bụng nữa. Cô phải căng bụng đói ra ngồi nhìn thằng em-đầu bếp chính của cô- đang ngồi ngẩn ra như người mất hồn. Cô phải luyến tiếc nhìn một thằng em rể hụt(cô tự phong như vậy), người mà cô dự định cho làm đầu bếp phụ, lặng lẽ xin phép ra về không hẹn ngày gặp lại. Và điên tiết nhất là cô phải ngồi nhìn một thằng con trai khác, lớn hơn cô mà đang đòi làm em rể của cô, ngồi cười toe toét như con đười ươi trong phòng khách nhà cô, và hắn thì không có vẻ gì là quan tâm tới cái bụng đói của cô cả.Ôi..ai lo cho cái bụng cô đây…
Còn giọt mưa thứ năm, thứ sáu,…thứ..n nữa, chúng đa số đều thuộc về những người đã kể ở trên cả. Chúng mang nhiều tên lắm. Lo lắng. Hồi hộp. Hi vọng. Chờ đợi. Bực bội. Nhưng chúng chỉ là những giọt mưa phụ, đang góp phần nhỏ hơn vào cơn mưa cảm xúc của các nhân vật chính thôi, nên tôi không kể kĩ về chúng nha.
Mưa cứ rơi. Rơi mãi. Rơi hoài. Không có dấu hiệu tạnh.