Câu chuyện đầu tiên - Chương 32
32.
Tú nhìn quanh căn nhà nhỏ một lần nữa, mọi thứ có vẻ đã tạm ổn. Cô đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, đồ đạc đã dọn sang gần xong. Căn nhà do tự cô trang trí chứ không cho ai đụng vào. Phòng khách xinh xắn, bếp cũng xinh xắn, căn phòng ngủ cũng xinh xắn nốt. Cô cho là không còn từ nào khác để tả ngôi nhà này. Cô mỉm cười hài lòng với “thành quả” nho nhỏ mà mình đã làm được. Tú bước ra, khóa cổng. “Về thôi.”
~~~~~
Cô ngạc nhiên vô cùng khi thấy Tuấn đứng trước cổng chung cư đợi cô.Chưa kịp lên tiếng hỏi, cậu đã nói trước.
“Em muốn dọn qua nhà mới.”
“Mày nói gì vậy? Không lẽ…” Cô bất giác quay đầu nhìn xung quanh. Không có dấu hiệu nào của tập đoàn họ Lâm.
“Không phải. Chỉ là em muốn rời khỏi đây. Càng nhanh càng tốt.” Tuấn đón biết ý cô.
“Mày khùng hả? Chưa tới ngày, nhà mới cũng dọn chưa xong, mày tự dưng đòi dọn đi làm gì?”
“Em muốn đi.” Tuấn lặp lại.
“Mày phải nói rõ lí do cho tao biết. Không thì không đi đâu hết!”
“Không có lí do gì hết, em chỉ…”
“Tốt! Không có lí do gì thì lên nhà cho tao.”
“Chị….”
“Mày có chịu nói chưa?”
“Tại vì…em không muốn thấy mặt hắn nữa..”
“Ai?”
“Hắn.”
“Hiệp?”
Tuấn gật đầu.
“Tại sao?”
Tuấn im lặng. Cô nhìn cậu chằm chằm. “Mày lại kiếm chuyện gì với người ta rồi phải không?”
“Là hắn đó chứ. Hắn…” Cậu gân cổ cãi.
“Ảnh làm sao?”
“Em không nói được.” Tuấn cúi đầu.
“Mày không nói thì để tao đi hỏi Hiệp.”
Trái với suy đoán của Tú, Tuấn im lặng không phản ứng gì trước lời hăm dọa của cô.
“Lên nhà. Đợi ở đó.”
~~~~~~~
Chung cư Nam Dương, căn hộ 1014.
“Hai người nói đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
…
“CÓ NÓI KHÔNG HẢ?”
…
“Là lỗi của tôi…” Hiệp lên tiếng.
“Nhưng là chuyện gì mới được?”
“Không có gì lớn đâu Tú à…”
“Anh còn nói không có gì lớn? Một người bị đánh bầm mắt[Ai đánh biết rồi há], một người đùng đùng đòi bỏ đi mà còn nói không có gì lớn?”
…
“HAI NGƯỜI CÒN KHÔNG NÓI?”
“Tú à…là lỗi của anh..” Hiệp nhìn cô “…anh xin lỗi.”
“Anh còn chưa kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho em thì làm sao em biết lỗi là của anh?”
Hiệp đưa mắt nhìn Tuấn. Anh hít một hơi. “…chẳng qua là anh đã…ơ…hôn một người…”
Tú nheo mắt. “Anh làm gì?”
“Đó là..học trò của anh. Cậu ấy…”
“Em không quan tâm đó là ai. Chuyện đó thì liên quan gì đến Tuấn?”
“..Tuấn…đã nhìn thấy chuyện đó…”
“Thì sao?”
…
“Tôi hỏi hai người. Hai người là gì của nhau?”
“Chẳng là gì cả.” Tuấn và Hiệp đồng loạt trả lời.
“Tốt. Vậy tại sao hai người lại tự cho nhau cái quyền giận hờn, ghen tuông nhau vậy? Tôi tưởng cái quyền đó chỉ đặc biệt dành cho những người yêu nhau thôi mà?”
…
“Em không yêu hắn ta.” Tuấn phản đối.
“Vậy mắc gì mày giận ảnh?”
“Em…” Tuấn cứng họng. Cậu nhận ra sự vô lí hết sức của mình.
Gió từng cơn thổi mạnh ngoài cửa sổ, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
“Hai người tự giải quyết tiếp đi. Tôi đi tắm. Cả ngày mệt gần chết mà còn…”
…
Hiệp vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Tú. Đúng vậy, nếu anh không là gì của cậu? Tại sao cậu lại…ghen? Vậy tức là cậu…yêu anh? Nhưng nếu cậu yêu anh, anh lại làm cậu ghen, vậy giờ cậu…hết yêu anh rồi sao? Đúng rồi. Có yêu mới có ghét, câu này anh nhớ là…nghe trên phim nào rồi mà.
Hiệp len lén nhìn sang Tuấn, anh hít một hơi. “Được rồi, mình sẽ hỏi. Mình sẽ thu hết can đảm. Nhất định mình phải hỏi.”
“Ding!”
Tiếng chuông cửa làm Hiệp giật bắn mình. Tuấn đứng dậy ngay, cậu bước ra mở cửa mà trong lòng băn khoăn. Ngoài Hiệp, đã từ lâu lắm rồi không có ai bấm chuông cửa nhà hai chị em cậu.
Cạch.
…
…
…
…
“V..Vũ?” Tuấn đưa tay bụm miệng. Không, phải gọi anh là Hiệp chứ, đó mới là tên của anh mà.
Người đó mỉm cười. “Anh biết mà. Thì ra em vẫn gọi anh là Vũ.”
Những giọt mưa đầu tiên rơi nhanh trong không trung.
“Vũ” đã về!