Câu chuyện đầu tiên - Chương 31
31.
Hiệp ngập ngừng.
“Chuyện đó…anh đã biết rồi sao.”
“Nó đã nói cho tôi biết. Nó thích anh.”
…
“Tôi muốn anh trả lời cho tôi một cách dứt khoát. Anh có thích nó hay không?”
“Tôi chỉ coi cậu ấy…như một đứa em trai.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vĩnh đứng dậy, tiến lại gần Hiệp, anh những tưởng hắn sẽ cho anh một đấm vào mặt…như lần đầu anh gặp hắn.
“Đây là tiền lương ba tháng của anh. Anh có thể nghỉ từ ngày hôm nay. Từ nay, đừng bao giờ gặp nó nữa.” Vĩnh đưa cho Hiệp một xấp tiền.
Hiệp gạt đi, “Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?”
“Tôi muốn anh tránh xa em trai tôi ra.” Vĩnh lặp lại.
Hiệp nhìn thẳng vào mắt Vĩnh. Tay anh nắm chặt lại, đây là hành động cho thấy anh đang mất bình tĩnh.
“Tại sao?”
Vĩnh tránh không nhìn vào mắt anh. “Tôi không muốn nó đau khổ.”
“Anh nói vậy là ý gì?”
“Yêu một người không hề yêu mình…điều đó chẳng phải là đau khổ sao?”
“Anh đang nói chính anh à?”
Vĩnh lập tức sừng sộ, mắt hắn tóe lửa. “Chuyện đó không liên quan tới mày!”
Hiệp không hề nao núng, anh vẫn điềm tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
“Tôi sẽ không nghỉ…”
“Mày…”
“Nếu tôi nghỉ, anh có hứa sẽ làm cho em trai anh vui vẻ trở lại được không?”
“Đó là chuyện của gia đình tao!”
Hiệp nhìn hắn, giọng anh dịu lại. “Tôi biết gia đình anh không được hạnh phúc. Anh và Vinh bị ba đánh đập, nhưng chẳng lẽ anh lại để chuyện này kéo dài mãi sao?”
Vĩnh nhìn anh. “Nó ..bị đánh à?”
“Anh không biết sao?” Hiệp ngạc nhiên.
Giọng Vĩnh chùng xuống. “Không…tôi không hề biết…tôi cứ tưởng ba chỉ ghét mỗi mình tôi…nếu tôi dọn ra riêng…mọi chuyện sẽ ổn..Không ngờ…”
” Anh định sẽ làm gì?”
“Tôi tự có cách giải quyết.” Vĩnh lấy lại giọng cứng rắn. “Anh có thể về được rồi.”
“Nhưng tôi còn phải dạy cậu bé…”
Vĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiệp..có một cái gì đó..sâu trong mắt hắn..mà từ trước đến nay…Hiệp chưa hề nhận ra. Lòng thành.
“Tôi có thể lo được cho nó. Anh còn tiếp tục gặp nó chỉ làm mọi chuyện khó xử hơn thôi.”
“Nhưng…anh sẽ giải thích với Vinh như thế nào.”
“Anh không cần quan tâm.”
Hiệp hít một hơi sâu. “Vĩnh này…”
“Chuyện gì?”
“Vinh từng nói với tôi…trước khi gặp tôi..chưa có ai từng quan tâm đến cậu bé…Xem ra…cậu đã lầm.”Anh đặt một tay lên vai Vĩnh. “Tôi tin anh.”
Vĩnh nở một nụ cười nhẹ. “Cảm ơn anh.”
Cùng yêu một người có thể làm con người ta trở thành kẻ thù, nhưng có khi, cùng quan tâm đến một người, lại làm cho hai kẻ thù trở thành bạn.Sức mạnh của trái tim, là sức mạnh to lớn nhất.
~~~~~~~~
Ngay hôm sau, Vinh đến tìm Hiệp, cậu đứng đợi anh lúc tan trường.
“Em có thể nói chuyện với anh không?”
…
“Chuyện gì vậy Vinh.” Sau khi đã gọi đồ uống, Hiệp quay sang cậu.
“Tại sao anh lại nghỉ dạy?”
“Anh Vĩnh không nói với em à..?”
“Ảnh không nói gì hết. Ảnh bắt em dọn ra riêng với ảnh, sau khi cãi nhau một trận nảy lửa với ba…”
”Anh xin lỗi,…là anh đã nói với Vĩnh…chuyện em bị đánh.”
“Tại sao anh lại nói?” Cậu nhóc nhìn anh trách móc.
“Vinh à” Hiệp đặt tay lên vai cậu. “Em không nhận ra…là anh Hai em rất thương em hay sao? Lâu nay Vĩnh không biết chuyện em bị đánh. Nhưng khi cậu ấy biết, cậu ấy đã phản ứng như vậy, điều đó không khiến em nhận ra tình thương của Vĩnh dành cho em hay sao?”
….
“Em nói không có ai yêu thương, quan tâm đến em, chỉ vì em chưa cho ai cơ hội làm điều đó. Em còn rất nhỏ, tình cảm của em chưa ổn định, những cảm xúc em dành cho anh…anh rất trân trọng. Nhưng cảm xúc ấy, nó quá vội vã để trở thành tình yêu, em biết không?”
Cậu nhóc im lặng một hồi lâu.
“Tương lai của em còn dài lắm…rồi em sẽ lại nhận ra, còn có nhiều người khác nữa, cũng yêu thương em như anh và Vĩnh vậy.”
Vinh quay sang nhìn anh.
“Nói tóm lại..là anh không muốn gặp em nữa?”
“Không phải vậy. Anh chỉ hy vọng…chúng ta hãy là bạn. Những người bạn bình thường.”
“Em biết rồi.”
Cậu nhóc đứng dậy, bỏ cả ly nước còn chưa động tới trên bàn. Bất thình lình, cậu đặt một nụ hôn rất vội trên môi anh, không để cho anh kịp phản ứng.
“Có lẽ anh đúng.” Cậu nhóc mỉm cười. “Vĩnh biệt.”
“Vinh!”
Cậu nhóc đã bỏ đi trước khi anh kịp gọi tên cậu lần thứ hai. Anh định đuổi theo cậu, nhưng một bóng người vừa đứng lên từ một chiếc bàn trong góc khuất làm anh khựng lại.
“Tuấn?”