Câu chuyện đầu tiên - Chương 30
30.
“Mưa rồi.” Tú ngồi bên cửa sổ, thở dài. “Chán quá.”
…
“Chán ghê vậy đó…”
…
“Chán ơi là chán…”
…
“TUI NÓI CHÁN QUÁ HAI NGƯỜI CÓ NGHE HÔNG? NGHĨ SAO MÀ TRỜI MƯA VẦY CÒN CÓ TÂM TRẠNG NGỒI HỌC BÀI, BỎ TUI NGỒI MỘT MÌNH VẬY HẢ?”
Hiệp hết hồn đóng sách lại, ngồi im re như thể đang quay bài bị cô giám thị bắt quả tang. [So sánh thôi nha, anh ấy hiền lắm, không quay bài bao giờ^^]. Tuấn thở dài ngao ngán, “Chị lại định bày trò gì nữa đây?”
“À..” Cô lấy lại ngay vẻ hoạt bát tươi vui, “Ở dưới nhà bếp còn ít bột cacao í. Trời lạnh thế này, giá mà có tách sôcôla nóng mà uống nhỉ?” [Thật ra tiết trời tháng 11 không có lạnh lắm đâu, tại tác giả đang “gửi gắm” ước mơ nhỏ bé ngày áp thấp vào fic í mà^^]
Cậu thở dài, “Vậy để em đi pha…”
Hiệp vội lên tiếng” Để tôi làm cho..”
“Thôi khỏi, anh cứ ngồi đó đi..”
Tuấn đi khỏi, Tú liền sà ngay đến cạnh Hiệp.
“Anh làm gì mà nó hết giận anh nhanh vậy?”
“..Ờ thì…” Hiệp gãi đầu, chính anh còn không hiểu sao cậu nhóc hết giận anh nữa. Cậu Tuấn này, mưa nắng thất thường mà…
“Hì hì, em còn định bày cho anh cách em làm hòa mỗi lần nó giận em, xem ra không cần rồi nhỉ?”
“Cách..cách gì vậy em? Cần chứ! Bày cho anh đi.” Hiệp hấp tấp hỏi, mặc dù cậu có vẻ hết giận anh thật, nhưng không khéo ngày mai cậu lại nổi điên với anh không biết chừng, có vài mánh thủ sẵn vẫn hơn.
“Hì, anh cứ chờ đó. Lát em thực hành cho anh xem luôn.” Cô nháy mắt.
Hiệp mừng rỡ gật đầu, được xem “thực hành” lúc nào cũng dễ tiếp thu hơn.
Tuấn bưng ba tách sôcôla nóng còn bốc khói ra, hậm hực đặt xuống bàn.
“Của chị đó! Già rồi mà đòi hỏi quá!” [Hic, già hơn cậu có mấy phút à cậu ơi].
Tú nâng tách sôcôla lên, hít một hơi rồi đặt xuống. “Thơm quá à. Em trai chị giỏi ghê.”
Hiệp hồi hộp vừa nhấp từng ngụm sôcôla vừa quan sát, hẳn đây là bước thứ nhất, nịnh đối thủ chăng?
Tuấn im lặng uống không phản ứng gì. Tú lại tiếp tục.
“Em trai…giận chị rồi hả…”
…
“Em trai yêu dấu…” Cô vừa nói vừa..quàng tay qua cổ cậu nhóc. Thình lình, cô “mi” cậu một cái vào má.
Phụt! Hiệp sặc một cái rõ to. Tú ơi là Tú, cách này cho vàng anh cũng không dám thử.
“Em trai của chị dễ thương quá à…” Cô vừa nói vừa nựng nựng cậu, như thể cậu nhóc là…con cô vậy.
“Đủ rồi đó nhen.” Tuấn có vẻ đã quen với hành động quái gở của bà chị mình, nhưng cậu cũng không khỏi đỏ mặt trước sự hiện diện của Hiệp.
“Vậy..em hết giận chị rồi hen.”
“Ai thèm giận mấy người.”
Tú hí hửng, “Xong!” , và quay sang nháy mắt nhìn anh, cái nháy mắt của cô suýt làm anh sặc thêm một ngụm nữa.
“Em trai nè…” Cô lại tiếp tục giở giọng ngọt ngào ra, coi bộ cô vẫn còn mưu tính cái gì đây..
“Gì nữa?”
“Trời mưa lạnh quá à…”
“Thì sao?”
“Chị lỡ mang mấy cái chăn đi hết rồi…”
“Tại chị chứ tại ai? Thích mang cái gì đi là mang, không biết suy tính gì cả..”
“Hì hì, chị xin lỗi. Nhưng mà bây giờ chị lạnh thiệt đó…”
“Chị muốn gì đây?”
“Thì…muốn ôm em cho nó ấm ấy mà…”
“Muốn làm gì thì làm chứ. Tui không cho bộ bà chịu tha à?”
“Hì hì, em trai dễ thương quá à…” Cô ôm ôm cậu nhóc, như thể cậu là con gấu bông vậy. “Ấm thiệt đó.” Hiệp làm bộ ngó lơ chỗ khác, không hiểu có phải do sôcôla không mà mặt anh nóng quá chừng.
“Chị lắm trò quá đi.”
“Hì hì, mà nè…” Cô nói nửa chừng.
“Gì nữa?”
“Anh Hiệp ngồi một mình. Ảnh cũng lạnh lắm đó em..”
Phụt! Lần này, cả hai tên con trai đều…sặc.
~~~~~~~~
Hôm nay Hiệp có giờ dạy thêm, vì vậy anh đi một mình. Dừng xe trước cổng nhà Vinh, Hiệp ngạc nhiên khi thấy Vĩnh đang ngồi trước hiên. Hắn nhìn Hiệp.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Giọng điệu lịch sự lạ thường của tên này làm anh chột dạ. Anh ngập ngừng.
“Anh muốn gì?”
“Muốn nói chuyện về em trai tôi.”