Câu chuyện đầu tiên - Chương 29
29.
“Em…?”
“Anh không biết đó thôi. Trước khi gặp anh, em đã từng học với rất nhiều gia sư. Người nào cũng khiến em ghét, em tìm mọi cách đuổi họ đi. Không ai trụ lại quá một tháng…”
…
“Nhưng khi anh đến, em không thể nào ghét anh được. Nụ cười của anh, cách chỉ bảo tận tình của anh… làm em không thể không thích anh được. Anh là người đầu tiên quan tâm em một cách thực sự. Anh có biết không?”
…
“Khi anh lo lắng cho em vì bị ba đánh. Em vui lắm. Chưa có ai hỏi em về chuyện đó, họ chỉ dửng dưng cho những vết thương em bị là do đánh lộn với người ta.”
“Nhưng mà..”
“Lúc nãy bị anh phát hiện, em sợ lắm, sợ anh sẽ bỏ mặc em, không quan tâm đến em nữa. Nhưng anh không làm vậy. Anh vẫn ở bên em, anh hỏi han em, anh vẫn giữ niềm tin…em là một đứa con ngoan..”
“Vinh à.” Hiệp cảm thấy vô cùng khó xử, anh không biết tìm cách diễn tả ý mình định nói. “Đúng là anh rất quan tâm đến em, nhưng điều đó chỉ với tư cách một người thầy, hay xa hơn nữa, một người anh. Anh chưa hề nghĩ đến…”
“Em biết, anh nghĩ em là đứa bệnh hoạn. Phải không?”
“Không, anh không nghĩ như vậy, cảm xúc của em đâu phải là tội lỗi,..chỉ có điều, em còn quá nhỏ. Thứ cảm xúc em cảm thấy bây giờ, chưa hẳn đã là thật…”
“Được rồi.” Cậu nhóc quay sang nhìn anh. “Có câu nói này của anh. Em yên tâm rồi. Em chỉ cần biết, anh không ghê sợ em. Như vậy, em có can đảm theo đuổi anh rồi.”
“Nhưng mà…”
“Chào thầy. Mong ngày mai thầy vẫn tiếp tục đến nhà em dạy nhé.”
Vinh bỏ đi trước khi Hiệp kịp phản ứng, anh đành bất lực nhìn cậu nhóc đi khuất.
~~~~~~
Những ngày sau đó, Hiệp bắt đầu nhận ra sự giống nhau một cách đáng sợ của hai anh em Vĩnh và Vinh. Nếu như Vĩnh thường theo đuôi Tuấn bất cứ nơi nào cậu đi, thì Vinh luôn xuất hiện ở nhà Hiệp trước khi anh đi học, và đợi anh khi anh từ trường về. Ít ra cậu không bỏ học vì sợ anh giận, nhưng cậu hầu như dành hết thời gian rảnh để đi theo anh. Anh ngạc nhiên là hai anh em vẫn chưa hề đụng mặt nhau lần nào. Những buổi dạy thêm trở nên căng thẳng vô cùng đối với Hiệp, tuy Vinh vẫn giữ thái độ bình thường như trước giờ vẫn vậy, nhưng sự tự nhiên mà anh cảm thấy trước đây đã không còn giữa hai người. Nhiều lúc anh định nghỉ dạy, nhưng rồi lại lo cậu nhóc sẽ làm chuyện không hay, nên lại thôi. Điều anh lo nhất là Tuấn, giờ này đã đồng ý cùng Hiệp đi học, với điều kiện anh phải đi bằng xe của cậu, đã bắt đầu để ý tới sự hiện diện của Vinh.
“Thằng nhóc kia là ai vậy? Tuấn thấy nó cứ lảng vảng theo mình mấy ngày nay.”
“À..ờ..Hiệp cũng không biết.”
Và để cho mọi chuyện tệ hơn nữa, Vinh cũng đặt câu hỏi tương tự về Tuấn.
“Người mà thầy hay đi cùng là ai vậy?”
“Tuấn là bạn học của tôi. Mà cậu ấy đâu liên quan gì tới em?”
Vinh nhún vai,”Hắn giống một người mà anh Vĩnh để ý…”
“Trời, thì ra Vinh cũng từng biết Tuấn, nói không chừng, cậu nhóc này có thể giúp anh tìm hiểu…về buổi hẹn năm xưa của hai người bọn họ.”
Anh ngập ngừng dò hỏi. “Em nói anh Hai em cũng để ý một người con trai sao?”
“Đúng vậy đó. Trùng hợp ghê hen thầy.” Cậu nhìn anh cười vui vẻ.
Hiệp hơi chột dạ, nhưng anh vẫn tiếp tục để tính tò mò chiến thắng. “Em có biết..chuyện giữa hai người đó là thế nào không?”
“Em không biết. Mà thầy hỏi chi vậy? Định học hỏi kinh nghiệm à?” Cậu nhóc tinh quái.
“Kh..không! Em nghĩ đi đâu vậy Vinh? Tập trung vào bài đi kìa.”
~~~~~~~~~~
Lúc này, các bài kiểm tra đã lác đác xuất hiện, Hiệp và Tuấn quyết định…ôn bài chung. Khỏi phải nói, Tú mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người ngồi ôn bài với nhau, hòa bình như chưa hề có sóng gió gì xảy ra vậy.
“Chà chà, điệu này coi bộ đêm nay mưa lớn à nhen.”
Đêm đó..trời đổ mưa thiệt. Tú ơi là Tú, sao cô linh dữ vậy.