Câu chuyện đầu tiên - Chương 28
28.
Tưởng cậu yêu cầu chuyện gì hóc búa lắm, chứ chuyện nấu ăn đâu thành vấn đề với anh.
“Tất nhiên là được. Nấu luôn cho cả Tú chứ?”
“Không.” Cậu đáp nhẹ tênh, “Hôm nay chị ấy lại không về…”
“Tú bận gì à?” Hiệp để ý chữ “lại” của cậu.
“Lúc này chị ấy ít về nhà lắm, chị ấy nói có chuyện cần làm.”
“Vậy..chỉ nấu phần cậu thôi nhé?”
“Nấu cả phần anh nữa chứ. Anh định cho tôi ăn một mình à?”
“Vậy cũng được” Hiệp đáp. Tối nay anh cũng định ăn một mình.
“Nhưng mà….” Anh ngập ngừng đứng trước cửa nhà bếp của cậu.
“Sao vậy?” Tuấn ngạc nhiên hỏi anh.
“..Nhà bếp của cậu…đâu còn cái gì nấu được…”
Tú đã mang gần hết nồi niêu trong bếp đi.
“..À..tôi quên mất…Thôi, để lát tôi tự kiếm gì ăn vậy.”
“Không được. Tôi đã hứa với cậu rồi, tôi phải thực hiện chứ. Cậu xuống nhà tôi đi. Tôi sẽ nấu cho cậu.”
“Như vậy phiền anh lắm.”
“Không có gì đâu. Hôm nay tôi cũng ở nhà một mình thôi.” Anh mỉm cười nhìn cậu.
“Nhưng mà…”
“Cậu định để tôi ăn một mình sao?” Anh lặp lại câu hỏi của cậu.
Cậu đành thở dài. “Vậy cũng được…”
~~~~~~~~~~~~~~
“Tuấn nè…”
“Gì vậy.” Tuấn vừa ăn vừa hỏi.
“Tôi có thể hỏi…chuyện gì đã xảy ra ở buổi hẹn của cậu với Vĩnh được không…?”
“Phụt.” Vừa nghe xong câu hỏi của anh, cậu đã ho sặc sụa, cơm văng tứ tung từ miệng và …lỗ mũi cậu.
“Anh…khụ khụ…anh…khụ…nghe chuyện đó ở đâu vậy..khụ…”
Hiệp hốt hoảng lấy nước cho cậu. “Tôi chỉ là…nghe Tú nói qua thôi mà.”
“Anh…” Cậu uống một hơi cạn cả ly nước. “Chuyện đó…tôi tuyệt đối không cho anh biết được.”
“Thì thôi vậy, không..không có gì đâu mà. Cậu không muốn kể thì thôi vậy.”
“Mà sao anh tò mò chuyện của tôi quá vậy?”
“..Đâu..đâu có…”
“Bộ chuyện của ai anh cũng thích tò mò như vậy sao?”
“..Đâu có đâu…” Anh đỏ mặt. “Hình như là…chỉ có chuyện của cậu thôi.”
Hiệp ơi là Hiệp, anh tự tố cáo anh rồi nhé.
“Vậy sao?” Tuấn nheo mắt nhìn Hiệp. Cậu từ từ tiến lại gần anh, từng bước, từng bước một. Tim anh đập loạn xạ, mồ hôi ướt cả áo, máu chạy rần rần trên mặt.
“Anh..thích tôi sao?”
Cậu tự dưng hỏi một câu làm anh chết điếng.
“Kh..không có đâu..Tôi làm sao mà…” Anh lúng túng né tránh ánh mắt dò xét của cậu.
“Vậy thì tốt.” Tuấn kết luận. Cậu thản nhiên quay trở lại bàn ăn.
“Nếu có thì sao?” Một câu hỏi quái ác vang lên trong đầu anh.
~~~~~~
Hết giờ học, Hiệp lang thang các nhà sách để tìm sách tham khảo cho bài tập ở trường. Đột nhiên, một cảnh tượng đập vào mắt khiến anh khựng lại. Trước cổng ngôi trường cấp hai đối diện nhà sách anh vừa bước ra, một đám học sinh đang đánh nhau ầm ĩ. Nói đúng hơn, là một nhóm với khoảng 6,7 đứa nhóc đang đánh hội đồng một cậu nhóc khác. Anh vội bước sang can.
“Nè! Mấy đứa kia! Làm gì mà đánh nhau vậy!”
“Thằng nào …” Một đứa nhóc buông một câu chửi thề, nhưng nó ngưng ngay khi nhìn thấy anh.
“Vinh?”
…
Hiệp ngồi nhìn Vinh chằm chằm, anh không hiểu sao một thằng nhóc luôn tỏ ra ngoan hiền với anh như vậy, lại có thể trở nên hung hăng, tụ tập đánh nhau ngay trước cổng trường như thế.
“Tại sao vậy Vinh?”
Cậu nhóc cúi mặt không trả lời.
“Anh đang hỏi em đó.” Giọng anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Thầy, thầy giận em lắm sao…?” Cậu nhóc ngước mắt nhìn Hiệp, ánh mắt cậu như xoáy vào anh.
“Anh không nói vậy…Anh chỉ muốn hỏi..tại sao em lại đánh nhau. Em vốn là một cậu bé ngoan mà.”
Vinh lại cúi đầu xuống. “Em không phải như thầy nghĩ đâu.” Giọng cậu ngập ngừng. “Bấy lâu nay..em vẫn là học sinh cá biệt trong trường mà.”
“Nhưng…anh chưa hề thấy em tỏ ra quậy phá như vậy ở nhà.”
“Đó là vì.” Ánh mắt Vinh lại một lần nữa xoáy vào anh. “Em không muốn thầy có ấn tượng xấu về em.” Cậu nuốt nước bọt. “Em thích thầy.”
“Ý em là..em thích học với tôi?” Anh vẫn chưa hiểu.
“Không phải.” Cậu nhóc quay mặt đi chỗ khác. “Em yêu anh.”