Câu chuyện đầu tiên - Chương 27
27.
Sau ngày hôm đó, trong lớp xuất hiện không ít lời trêu chọc Hiệp và Trầm, điều này khiến anh khổ sở vô cùng, lâu nay anh chỉ đơn giản coi cô là bạn.
Anh trốn tránh những lời trêu chọc bằng cách “dọn nhà” xuống tuốt bàn cuối, và tránh càng ít giáp mặt với Trầm càng tốt. Lý do “đội văn nghệ” đã không còn, hai người cũng không còn cớ gì để gặp nhau nữa.
Trầm cũng có vẻ ngại gặp anh, cô ra sức thanh minh với mọi người rằng chẳng có chuyện gì giữa cô và anh cả.
Tuy nhiên, trong lớp còn có một người tránh mặt anh.
Tuấn coi sự hiện diện của Hiệp không khác gì…khúc gỗ. Cậu không thèm nhìn anh cả khi gặp mặt ở trường và ở nhà. Thậm chí ngay cả khi anh mở lời chào, cậu cũng không thèm trả lời anh một tiếng.
Những tưởng Hiệp không còn chút hi vọng nào để bắt chuyện lại với Tuấn. Nhưng ông trời,[ hay tác giả^^], hay đúng hơn là anh chàng Lập, bí thư lớp ,đã giúp anh bắt chuyện lại với cậu.
Ủa, anh chàng Lập kia có liên quan gì đến hai người đâu kìa? Đúng là anh ta …không có liên quan gì cả, anh ta chỉ đơn giản…làm một động tác giao bóng mà có lẽ đa số mọi người có năng lực thể dục ở mức trung bình có thể đỡ được, tất nhiên, Tuấn không được xếp ở mức trung bình đó.
Cậu ta ở mức siêu dở.
Và cú giao bóng hơi bị quá tay của Lập đã tống nguyên quả bóng chuyền vào ngay mặt Tuấn.
Binh! Cậu ngất xỉu.
May sao cho cậu, Hiệp vừa tự sắm được một chiếc xe đạp nhờ vào tháng lương dạy thêm đầu tiên anh vừa lãnh. Và tất nhiên anh là người chở cậu Tuấn đang còn lảo đảo ấy về nhà.
Giúp người thì giúp cho trót, Hiệp dĩ nhiên phải dìu Tuấn lên tận nhà.
“Cảm ơn anh.” Lần đầu tiên trong tháng cậu mở miệng nói chuyện với anh, hẳn ba từ tám chữ nhé[ phải chi là ba từ tám chữ khác nhỉ^^]
“Có gì đâu..”
Đặt cậu ngồi xuống salon xong, anh phát hiện một điều kì lạ trong căn nhà đã lâu anh chưa bước vào.
Đồ đạc trong nhà đã vơi hơn phân nửa.
“Đồ đạc trong nhà đâu hết rồi Tuấn?” Anh hỏi khi đưa cho cậu ly nước chanh anh pha cho cậu.
“À” Tuấn hớp một ngụm nhỏ, rồi đặt lại ly nước lên bàn. “Chị Tú đã cho mang đi dần rồi.”
“Vậy à..” Hiệp nhớ lại, hai chị em cậu chỉ còn ở đây không đầy hai tháng nữa.
“Căn nhà trống thật đấy.”
“Tại anh không để ý đó thôi.” Tuấn cười nhạt. “Căn nhà này đã vô cùng trống trải từ lâu rồi.”
…
“Vậy..chị em cậu sẽ chuyển đi đâu?”
“Chị ấy nói đã tìm được một chỗ thích hợp. Nhưng chị ấy không dẫn tôi đến đó, chị ấy muốn tạo một bất ngờ…”
“Vậy à…?”
…
“Cảm ơn anh một lần nữa vì đã đưa tôi về. Anh có thể đi được rồi.”
“Tuấn!”, Hiệp thu hết can đảm nhìn vào mắt cậu, anh hỏi cậu câu hỏi mà anh đã rất muốn hỏi hàng tháng trời.” Cậu có thể cho tôi biết…tại sao cậu lại tránh mặt tôi không? Cậu ghét tôi lắm à?”
“Tôi không ghét anh.” Tuấn nhìn lơ đãng lên bức tường phòng khách. “Tôi đã không còn ghét anh từ lâu rồi…”
“Vậy…tại sao cậu lại tránh mặt tôi? Có phải vì chuyện bài hát…thật ra..bài hát đó.”
“Chuyện bài hát đó không quan trọng, đó là bài hát của anh, anh muốn làm gì tùy thích. Tôi không có ý kiến.”
“Nhưng mà…”
“Tôi tránh mặt anh…đơn giản là vì tôi thích như vậy.”
“Nhưng tôi thì lại hoàn toàn không thích.” Câu nói dường như đã nấp sẵn trong miệng anh, chỉ chờ cơ hội là vọt ra.
Tuấn im lặng nhìn anh, câu trả lời của anh có vẻ làm cậu bất ngờ.
“Tại sao anh lại không thích?” Cậu đột ngột lên tiếng.
“..Tôi không biết…tôi..” Hiệp lúng túng, coi bộ anh đã quay lại làm anh chàng ngố muôn thuở.
“Tôi..chỉ đơn giản là không muốn bị cậu ghét.”
“Tôi nói rồi. Tôi không ghét anh.”
“Nhưng hành động của cậu không hề nói lên điều đó…”
“Thật vậy sao?”
“…Chỉ là..tôi có cảm giác rất khó chịu…khi cậu tránh mặt tôi..”
“Anh có cảm giác đó khi Trầm tránh mặt anh không?” Cậu tự dưng đặt một câu…ngoài luồng.
“..Có lẽ…là..không.”
“Anh chắc chứ?”
“Tôi chắc mà.” Anh đỏ mặt nói thêm. “Tôi không hề thấy khó chịu khi cô ấy không nhìn tôi, không cười với tôi, không chào tôi một tiếng…” Anh nuốt nước bọt. “Với cậu thì ngược lại.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không tránh mặt anh nữa…với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Cậu mỉm cười. “Anh có thể nấu bữa tối cho tôi không?”