Câu chuyện đầu tiên - Chương 26
26.“Hình như hai người có chuyện gì hả?” Tú tò mò hỏi Hiệp khi Tuấn đã đi khuất.
“À…ờ…cũng không có gì đâu em.”
“Không được! Em nhất định phải biết. Anh ngồi xuống đây, kể em nghe đi.”
Biết không thể từ chối lời nài nỉ của cô, anh miễn cưỡng ngồi xuống.
“..Thì..chẳng qua là..anh định hát tặng cậu ấy một bài…nhưng có chút trục trặc…cho nên anh không hát được..”
“Chỉ vậy thôi hả?”
“Ừm, chỉ vậy thôi.”
“Có vậy thôi mà sao nó nổi điên dữ vậy kìa?”
“Anh cũng không biết…”
“Mà sao tự dưng anh muốn hát tặng nó?”
“..thì..thì..anh chỉ muốn..để cậu ấy bớt ghét anh một chút..”
“Anh chỉ muốn vậy à?”
Hiệp không hiểu. “Ý em là sao?”
“A!” Cô reo lên làm Hiệp giật mình.
“Gì vậy em?”
“Hôm nay anh Hiệp bảnh trai quá hen.”
Bây giờ anh mới nhớ ra, khi nãy do vội đuổi theo cậu, anh quên mất việc thay đồ.
Tách!
“Trời, có gì đâu mà em chụp hình chứ.”
“Quan trọng lắm chứ anh.” Đột nhiên cô nhắm mắt lại, giọng nhẹ nhàng. “Em sẽ giữ thật kĩ”.
Rồi chưa để anh kịp phản ứng, cô đã đổi đề tài.
“Bộ nó để anh chở nó về à?”
“Không..không. Là Vĩnh chở cậu ấy về.” Anh cắn môi.
“À..ra vậy..” Tú gật gù, cô không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi anh nhắc đến Vĩnh. Không nén nổi sự tò mò, anh hỏi cô.
“Thật ra…quan hệ giữa hai người đó là sao vậy em?”
“À..” Cô mỉm cười thích thú. “Sao tự dưng anh quan tâm vậy?”
Hiệp đỏ mặt, anh gãi gãi đầu. “..Đâu có..đâu có đâu..”
“Hì hì, thôi để em kể anh nghe. Chuyện là vầy. Thật ra, lúc đầu người Vĩnh thích là em đó.”
“Là em à?” Anh tròn mắt ngạc nhiên.”
“Đúng vậy, hồi năm lớp 9, hắn công khai theo đuổi em. Nhưng em đâu có chịu hắn. Em định chơi hắn một vố, để hắn chừa em ra. Em bắt thằng Tuấn giả làm em…”
“Trời ơi..”
“He he, em cũng phải vất vả lắm mới bắt thằng nhóc mặc váy và trang điểm đó. Công nhận nó còn xinh hơn em nữa. Em kêu thằng Tuấn hẹn với hắn, rồi tìm cách cho hắn hết hồn chơi. Ai dè…”
“Sao em..?” Anh không giấu nổi vẻ hồi hộp.
“Không biết buổi hẹn đó thế nào. Mà tự dưng sau buổi đó..hắn quay sang theo đuổi thằng Tuấn luôn. Em có hỏi cách nào thằng nhóc cũng không chịu kể với em về cái cuộc hẹn đó nữa.”
“Trời ơi.” Hiệp không dám tưởng tượng đến buổi hẹn quái ác đó, không lẽ….
“Kể từ đó, hắn cứ theo đuổi thằng nhóc không chịu tha. Nhưng anh yên tâm, em đã nhờ người cảnh cáo hắn rồi, hắn không dám làm bậy đâu.”
Mặc dù cô nói vậy, nhưng anh yên tâm sao nổi chứ…
“Mà thôi. Em phải đi rồi. Gặp anh sau nha.”
“Ờ. Chào em”
~~~~~~~
Hiệp ngồi giảng bài cho nhóc Vinh, hôm nay cậu nhóc có gì đó lạ lạ làm cho anh nghi ngờ.
“Vinh! Tay em sao vậy?”
“Dạ không…không có gì đâu thầy.” Cậu nhóc vội rụt hai cánh tay lại. Đang ở nhà mà cậu vẫn khoác một chiếc áo tay dài.
“Sao lại không có gì? Em đưa tay anh xem.”
Hiệp xăn cổ tay áo thằng nhóc lên. Đôi tay nhỏ nhắn chi chít những lằn đỏ.
”Ai đánh em vậy? Vĩnh hả?” Anh không thể không nghi ngờ tên anh trai đáng ghét của cậu nhóc.
“Không, không phải ảnh.” Cậu nhóc cúi mặt. “Là ba em…”
“Ba em?”
“Dạ, lâu lâu đi nhậu với đối tác về, ba lại đánh em vậy đó. Hồi đó ba hay đánh anh Vĩnh, giờ ảnh dọn ra riêng rồi, ba lại đánh em..”
Hiệp im lặng. Anh không ngờ hai anh em cậu nhóc lại có người cha như vậy, có lẽ phần nào tính ngang ngược của Vĩnh cũng từ đó mà ra. Tự dưng anh lại thấy thông cảm với “kẻ thù” mới chết chứ.
“Mà em đã bôi thuốc chưa?”
“Không sao đâu thầy. Em bị vầy quen rồi. Bôi ít dầu, để vài ngày là khỏi thôi.”
Anh không biết nói gì hơn.
“Thôi, học tiếp đi Vinh.”