Câu chuyện đầu tiên - Chương 24
24.
Hiệp thật không hiểu nổi Tuấn.
Lúc thì cậu tâm sự với anh tất cả mọi chuyện như thể anh là người cậu tin tưởng nhất. Nhưng ngay sau đó cậu lại cố tình né tránh anh, khiến anh cảm thấy cậu như một người xa lạ vậy.
Hôm nay, Hiệp được nghỉ nguyên một ngày. Làm hết cả bài tập và việc vặt trong nhà mà mới có 8h sáng. Anh ngồi một mình trong căn nhà trống trải mà không biết làm gì. Tự dưng Hiệp muốn lên sân thượng, một ngày nắng đẹp như thế này mà không đi hít thở khí trời thì thật uổng phí.
Đúng là một ngày nắng đẹp, nắng chiếu lấp lánh trên những bông tường vi đang khoe sắc, tiếng chim hót đâu đây làm anh thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Anh bước đến chỗ mà Tuấn đã kể cho anh câu chuyện đầu tiên của cậu, và không khỏi mỉm cười khi thấy một “vật thể lạ” đang cuộn tròn trên một chiếc ghế, ngủ say như một con mèo.
“Cậu bé này, đụng đâu cũng ngủ được.”
Tuấn đang ngủ rất ngon lành, hai tay cậu ôm chặt một quyển sổ bìa màu cà phê sữa. Anh tự dưng thấy vui hơn, cậu không mang theo Ipod.
“Có nghĩa là hôm nay cậu không buồn. Phải không cậu bé?”
Hiệp không dám đánh thức Tuấn dậy, anh sợ đôi mắt đang khép kia sẽ lại hiện lên vẻ lạnh lùng cậu thường dành cho anh, anh rất sợ.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, anh thì thầm.
“Thôi, tạm biệt cậu, chúc một ngày tốt lành.”
Rồi cả mấy ngày liền, anh lại không có dịp nhìn cậu.
Trong lớp, cậu luôn ngồi cách anh một khoảng thật xa, ở tuốt đằng sau lận, nên anh không thể nào ngoái nhìn cậu được. Ở nhà, có đôi lần anh cũng thấy cậu thoáng qua, lại có khi chạm mặt trong thang máy nữa, nhưng vẫn không biết nói gì. Cảm giác xa cách này khiến anh vô cùng khó chịu. “Hiệp ơi, mày đã tự hứa sẽ không để ý tới cậu ta nữa mà.”
Nhưng tất nhiên điều đó là không thể.
Hiệp để ý thấy, lúc này bóng dáng Vĩnh lại xuất hiện nhiều hơn, không chỉ ở nhà mà ở trường nữa, hắn kiên trì bám theo Tuấn, nhưng lần nào chạm mặt cũng ở chỗ đông người, nên hắn cũng không làm gì được. Tuy vậy, anh vẫn thấy lo lo, anh vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của hai người này, nhưng anh không cho đó là một mối quan hệ tốt đẹp.
Giờ học bóng chuyền, một nỗi lo mới lại xuất hiện với anh. Anh không ngờ Tuấn là con trai mà lại chơi bóng dở tệ như vậy, giao bóng thì chẳng được quả nào, đỡ bóng thì bị đập vào đầu, cứ kiểu này có ngày cậu bị thương mất.
Anh thật sự muốn ở bên cậu, bảo vệ cậu, nhưng cậu lại cứ xa lánh anh. Hơn nữa, mỗi lần nhìn anh, cậu lại có vẻ gì rất là bực bội thì phải.
Phải tìm cách cho cậu ấy vui mới được.
Sau một đêm dài trằn trọc suy nghĩ, anh đã tìm ra một sáng kiến mà anh cho là hoàn hảo. Anh sẽ hát tặng cậu một bài, vào ngày Hội trường.
Anh liên hệ với Trầm, để nghị cho anh đơn ca một bài tự chọn. Anh đã chọn được một bài hát dành riêng cho cậu, về nụ cười trong lành như nắng mai của cậu. Cô hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng đồng ý.
Anh háo hức chờ đến ngày Hội trường.