Câu chuyện đầu tiên - Chương 21
21.
“Hai người nhất quyết không chịu chở nhau đi học sao?”
“Không là không!”
Không ngờ cậu Tuấn này hôm nay gan ghê, dám cãi lại bà chị “dịu dàng” của mình cơ đấy.
“Tại sao?”
“Không tại sao hết. Chỉ đơn giản là…không thích.”
Tú đưa mắt nhìn Hiệp dò hỏi. Anh lúng túng nhìn đi chỗ khác, nói nhanh.
“Uhm, cậu ấy..không thích đi cùng với tôi. Đơn giản vậy thôi. Thôi, xin phép, tôi đi trước.”
Anh quay lưng bước nhanh mà không dám quay đầu lại. “Rõ ràng cậu ta không thích mình, vậy tại sao..lại kể hết cho mình những chuyện riêng tư đó? Thôi, chẳng qua là mình suy nghĩ nhiều quá. Người ta thế nào..thì kệ người ta.”
Hiệp đi rồi, Tú nheo mắt nhìn thằng em yêu quý.
“Mày lại giở chứng gì đây?”
“Không…không có gì hết.”
“Vậy tại sao không để ảnh chở mày đi học?”
“Thì em đã nói rồi. Tại em không thích.”
“Không thích hay là sợ mày kiềm lòng không nổi?”
“Chị chỉ giỏi đoán mò.” Tuấn giận dỗi bỏ đi.
“Mày đi đâu đó?”
“Thì…đi học.”
Mắt Tú lại sáng lên.
“À..thế em yêu định đi học bằng cái gì đấy?”
“Thì ..xe bus chứ cái gì nữa. Chị thừa biết em đâu đi được bằng cái gì khác.”
Tú không giấu nổi nụ cười. Cô đắc ý
“Vậy à…thế em cho chị gửi lời chào anh Hiệp giùm chị nhé.”
“Ủa, em đâu có đi chung với…” Tuấn chưa nói hết câu đã biết mình bị hớ.Cậu đi xe bus thì chẳng phải vẫn là đi chung với anh ta đó sao? Đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Tuấn và Hiệp bước lên xe bus, một người đi về phía đầu xe, một người bước về phía đuôi xe mà ngồi.
Chiếc xe bus hôm nay im lặng đến lạ kì.
…
“Hiệp! Bên này nè!” Trầm rối rít đưa tay vẫy anh khi anh vừa bước vào lớp. Anh lưỡng lự khoảng hai giây rồi tặc lưỡi bước vào chỗ ngồi cạnh cô. Dù sao, anh cũng không biết ngồi cạnh ai khác. Ánh mắt anh thoáng lướt qua chỗ Tuấn vừa ngồi vào cách anh hai dãy bàn. Cậu ta ngồi một mình.
Khác với ấn tượng ban đầu của anh khi vừa vào trường cùng Tuấn, cậu ta tuy được nhiều người biết đến, nhưng lại chẳng quen thân với ai.
“Phải rồi! Người gì đâu mà khó hiểu quá chừng, ai mà làm thân cho nổi.” Cục tức của anh tự dưng nổi lên, anh hậm hực quay lên, quyết tâm không để ý tới cậu nữa.
Muốn để ý cũng phải, vì giờ đây có một người đang tích cực…thu hút sự chú ý của anh.
“Lát học xong bạn ở lại tập văn nghệ nữa hen.”
“À, lát mình bận đi làm thêm rồi.” Anh thầm cảm ơn thằng nhóc Vinh đã cho anh cái cớ để khước từ. Không phải anh ghét tập văn nghệ, chỉ là anh không thấy thoải mái ở đó.
“Vậy à..tiếc quá nhỉ.” Trầm thở dài tiếc rẻ. Nhưng cô đã tìm được chủ đề khác để nói ngay. “À, bạn vẫn chưa kể cho mình chuyện của lớp sau khi mình chuyển đi đấy. Mình muốn nghe lắm.”
“À, lên lớp 11 thì cô Huệ vẫn chủ nhiệm lớp mình, nhưng mà chỗ ngồi thì thay đổi toàn bộ…”
Anh say mê trò chuyện với cô về lớp học cũ, nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm đẹp của anh. Cuộc nói chuyện chỉ ngưng lại khi tiết học bắt đầu, rồi lại tiếp tục vào giờ giải lao. Những người bạn chung, những thầy cô cũ, những câu chuyện trường lớp…đã kéo hai người lại gần nhau hơn.
Hết giờ học, Hiệp vội vã đón xe đến chỗ dạy thêm.
Một chiếc xe SH màu đỏ to tướng dựng ngay ở cổng.
“Anh là gia sư của thằng Vinh phải không? Hôm nay nhà tôi có chuyện, anh có thể nghỉ….” Chủ nhân chiếc xe chưa dứt lời đã ngưng lại vì nhận ra anh. “Là mày?”
Hiệp cũng ngạc nhiên không kém gì hắn, không lẽ hắn là người nhà của nhóc Vinh?
Hắn chợt cười lớn. “Hahaha. Không ngờ có người sống ở một chung cư vào loại cao cấp của thành phố mà lại phải đi dạy kèm con nít để kiếm tiền lẻ sao?”
Hiệp nhíu mày. “Chuyện của tôi không liên quan tới anh, tôi làm việc đàng hoàng chứ có lén lút như anh đâu mà phải xấu hổ chứ.”
“Mày nói ai lén lút hả?”
“Tự anh hiểu, ai là người suốt ngày đi điều tra theo dõi Tuấn hả?”
“Chuyện của tao không liên quan đến mày. Mày cút về cho tao, từ nay mày không cần đến đây nữa.”
“Anh Hai!” Vinh từ trong nhà chạy ra, mặt đầy vẻ tức giận. “Anh có quyền gì mà đuổi thầy giáo của em chứ!”
“Kệ tao! Tao thích thì tao đuổi đó. Được không?”
“Anh mà dám đuổi ảnh, em sẽ méc má chuyện anh lấy tiền trong tủ tuần rồi.” Vinh giương mắt nhìn hắn thách thức.
“Mày hay lắm, được lắm.” Hắn có vẻ sợ, nên chỉ buông vài câu chửi thề rồi bỏ vào nhà.
Vinh chạy ra chỗ Hiệp. “Xin lỗi thầy nha, hôm nay nhà em có việc phải về quê, tuần sau thầy dạy lại nha thầy.”
“Nhưng mà…”
“Thầy đừng để ý ông Vĩnh, ổng đâu có quyền đuổi thầy, thầy đừng nghỉ nha thầy.”
Tất nhiên anh không thể từ chối ánh mắt nài nỉ của thằng nhóc, anh gật đầu.
“Ừ.. vậy tuần sau anh quay lại.”
“Dạ. Em chào thầy.”