Câu chuyện đầu tiên - Chương 20
20.
“Hihi, người em ấm quá hà…”
“Cái anh này, thấy ghét ghê..”
“Muốn ôm em vầy hoài không buông quá…”
“Anh….”
Hiệp đỏ mặt tắt tivi, chương trình gì mà…kinh dị quá.
“May mà cậu ta ngủ rồi….”
Anh quay sang nhìn Tuấn, cậu đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc sofa.
Cơn mưa đã tạnh từ lâu, nhưng gió vẫn thốc từng cơn lạnh buốt vào phòng. Hiệp vào phòng mang chăn ra cho Tuấn, anh không nỡ đánh thức cậu. Đắp chăn cho Tuấn xong, Hiệp chẳng biết làm gì khác ngoài việc…ngắm cậu ngủ.
Hiệp chưa từng ngắm ai ngủ bao giờ, anh lại càng không thể tự ngắm mình ngủ, nên anh không biết cậu Tuấn này ngủ vậy là xấu hay đẹp. Cậu ngủ mà như đang trả bài, hai tay khoanh trước ngực, [nhưng tất nhiên bây giờ đã bị cái mền che mất], đôi chân mày cậu khẽ nhăn lại, có lẽ vì những suy nghĩ đã theo cậu vào trong giấc ngủ…Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ vầng trán đang nhíu lại của Tuấn, những nếp nhăn biến mất…cảm giác yên bình chợt tràn về trên gương mặt cậu..Bất chợt, Hiệp nhớ đến bài hát vừa tập lúc chiều, anh khe khẽ hát.
“Đêm đêm nằm mơ phố
Trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà…”
Hiệp vừa hát vừa tự chửi mình…vô duyên. Bài hát đâu có ăn nhập gì với hoàn cảnh bây giờ, phải chi thay hồ Tây bằng..hồ Con Rùa còn nghe được được. Nhưng thôi kệ, coi như anh đang…tập văn nghệ ngoài giờ.[chứ làm gì có tập trong giờ ba?>.<] Hiệp cứ ngồi nhìn Tuấn ngủ mãi không thôi, anh nghĩ, có lẽ do mình luôn muốn có em, nên anh có một tình cảm đặc biệt dành cho cậu. Hơn nữa, khi biết được hoàn cảnh của hai chị em cậu, anh lại càng muốn che chở, bảo vệ cho cậu hơn. “Thật là mâu thuẫn, tự dưng lại muốn che chở cho người ghét mình.” “Đâu có…” Tuấn chợt mở miệng làm Hiệp giật mình, anh vội rụt tay lại. “…em đâu có ăn bánh của chị đâu…” Tuấn lại nhăn nhó. Anh phì cười. “Cậu bé này..thật là dễ thương.”[Bé gì, người ta bằng tuổi anh đó.] ~~~~~~~~ Nắng ấm khều nhẹ trên má Tuấn, đánh thức cậu dậy. “Ôi, mình ngủ quên ngoài này à.” Chỉ có mình cậu trong phòng khách, chắc Hiệp đã về. Tuấn có cảm giác thật nhẹ nhàng, hình như sau khi tâm sự với anh, cậu đã trút bỏ một phần gánh nặng trong lòng. Lần đầu tiên, cậu ngủ một giấc thật ngon như vậy. Cậu vươn vai, hít một hơi thật sâu, và hít phải một cái mùi mà cậu tưởng không bao giờ xuất hiện trong căn nhà này. Mùi…đồ ăn ngon. Cậu lao vào bếp với tốc độ tên lửa. “Ủa..anh còn ở đây à?” Hiệp chào cậu bằng một nụ cười ấm áp. Nắng ở đâu không biết tự dưng tràn vào khắp căn phòng. “Ừ, tôi định làm bữa sáng cho cậu rồi về.” Tuấn đỏ mặt, cảm giác này..giống như…giống như… “Anh đâu cần làm vậy” Miệng nói vậy chứ Tuấn cũng…sà vào bàn ăn. Nói cho cùng, cậu cũng là con người. [^^] “Anh không ăn sao?” Hiệp chỉ bày mỗi phần thức ăn của cậu trên bàn. “Tôi …không quen ăn sáng.” “Anh phải ăn thì tôi mới ăn.” Cậu bướng bỉnh. “Nhưng…tôi chỉ làm có một phần thôi mà…” “Thì chia ra.” Anh đành phải ngồi xuống cùng ăn với cậu. “Sao mà anh biết làm bít tết ngon vậy? Trông anh…nhà quê lắm mà?”[Vô duyên] “À..tôi từng đi làm ở một nhà hàng…” “Hay quá ha, anh làm ngon hơn nhà hàng đó.” Khoảnh khắc đó...đối với Hiệp, như thể mặt trời vừa mới mọc thêm lần nữa trong ngày vậy. “Cậu ấy cười. Cậu ấy cười với mình.” Nụ cười không chút mỉa mai, không một chút buồn, nụ cười trong lành như ánh nắng mai, làm tan chảy mọi thứ. Làm… “Áaaaaaa!!!” Hiệp giật mình, đánh rơi cái nĩa, Tuấn phun ngay ngụm sữa vừa hớp, cả hai nhảy ra khỏi bàn ăn, quay đầu về phía cái nguồn sóng âm dữ dội ngay cửa bếp. “Hai người ăn không để phần cho tui! Áaaaaaaa”