Câu chuyện đầu tiên - Chương 19
19.
“Cậu muốn kể thật sao?”
“…”
“Nếu cậu không muốn…thì đừng kể.”
“Tôi sẽ kể.”
Tuấn xoay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đây không phải là chuyện tôi hay kể cho người khác nghe…Anh là người thứ hai tôi kể đó.”
Hiệp hít một hơi sâu. Anh biết người thứ nhất là ai.
“Anh còn nhớ tôi đã đánh anh khi anh nói tôi giống con gái chứ.”
Anh đỏ mặt, gật đầu.
Cậu cười buồn.
“Đó là vì hồi nhỏ, khi sinh hai chị em tôi, ba mẹ tôi đều cho rằng tôi giống con gái hơn. Họ đổi vai cho hai đứa, cho chị Tú mặc đồ con trai, cho tôi giả làm con gái….”
Nụ cười của Tuấn tắt nhanh.
“Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất…Khi tôi và chị ấy được 12 tuổi, thì ba tôi mất…” Đôi mắt cậu tối sầm lại… “ Bên nội tôi là một tập đoàn vô cùng thế lực, trong số những người con trai…ba tôi được ông bà nội ưu ái nhất…được giao quyền cao nhất trong tập đoàn…Khi ba tôi mất…ông bà nội cũng không còn… thì mọi chuyện đều thay đổi.”
Một tiếng sấm bất chợt vang lên. Tuấn khẽ rùng mình. Tự dưng, không biết vì sao, Hiệp khẽ nắm lấy bàn tay run run của cậu.
“Mẹ tôi là một đứa trẻ mồ côi..ba tôi mất, tài sản tất nhiên đều giao cho bà. Các cô chú bên nội, sau khi đã chiếm được cả quyền điều hành tập đoàn. Để chúng tôi yên ổn được vài năm…lại quay sang dòm ngó cả gia sản của gia đình tôi.”
Bàn tay cậu bỗng xiết chặt lấy tay anh.
“Họ…lũ người đó…họ biết mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ hiền lành, không sức kháng cự..nên họ đã..cho người..mưu sát bà…vào một đêm sấm chớp giống như vầy…”
Tay Tuấn càng nắm chặt hơn.
“Hai đứa tụi tôi đã trở thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ…cũng chỉ vì họ.”
“Nhưng chuyện đó..sao cậu biết được?”
“Là chị Tú. Chị ấy nghi ngờ họ. Chị ấy đã nhờ người điều tra…”
Bản lĩnh của cô gái này không phải vừa..
“Họ…lấy danh nghĩa là người bảo hộ…dần chiếm đoạt hết tài sản của chúng tôi…nếu không có chị ấy…dám tự kề dao vào cổ mình…dọa sẽ tự vẫn…thì chúng tôi đã bị đuổi khỏi căn nhà này…” Cậu cười khẩy. “Họ cũng sợ..sợ sẽ gây ra tai tiếng…ảnh hưởng đến tập đoàn…”
“Nhưng họ không để yên cho chúng tôi…Họ giao điều kiện…chỉ chu cấp cho chúng tôi tới lúc tròn 18 tuổi.”
“Là năm nay.” Hiệp thầm nghĩ.
Bàn tay Tuấn siết chặt tay Hiệp như không thể nào chặt hơn nữa…Anh khẽ nhăn mặt, nhưng không phản ứng gì.
“Tôi cóc thèm sống nhờ vào đồng tiền của họ..nhưng chị Tú…chị không cho tôi bỏ học..chị nói..tiền đó không phải là tiền họ, là của ba mẹ để lại cho mình. Chị ấy biết…hai đứa trẻ như chúng tôi…sẽ không thể tồn tại ngoài cái xã hội khắc nghiệt này..người thân còn đối xử với mình như vậy…huống chi…”
Anh khẽ đưa tay vuốt mái tóc cậu.
“Chị ấy nói vậy…nhưng chị ấy không giữ lời…Chị hứa với mẹ tôi trước khi mất..là sẽ lo cho tôi nên người…nhưng chị đã tính trước..chị không hứa sẽ lo cho bản thân…”
Hiệp sững sờ, Tú đã làm gì?
“Chị ấy bỏ học.” Như đoán được suy nghĩ của anh, cậu kể tiếp. “Chị ấy nói..nếu hai đứa cùng đi học..thì năm 18 tuổi…nhất định không thể nào tiếp tục nữa..Chi bằng..chị ấy nghỉ trước, để lo cho tương lai..của tôi.”
Cậu nhắm mắt.
“Chỉ vì sinh trước tôi vài phút..mà chị ấy tự cho mình cái quyền lo cho tôi ư? Tự cho mình cái quyền hy sinh bản thân vì tôi sao? Tôi cãi lại..nhưng không được…tôi không mạnh mẽ bằng chị ấy..tôi đã thua. Tôi định trốn học..chị phát hiện…chị đánh tôi..rồi khóc với tôi…”
Cơn mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu suy giảm, Tú đang làm gì ngoài ấy?
“Chị ấy dọa sẽ tự tử nếu tôi còn trốn học…vậy là tôi thua..thua hoàn toàn.”
“Vậy…cô ấy?” Hiệp không dám nói ra cái câu hỏi mà anh sợ phải biết câu trả lời.
‘Uhm, anh biết rồi đó, chị ấy đi làm cái việc mà một đứa con gái 16 tuổi chỉ có thể làm…để nuôi thằng em ăn học .”
Hiệp im lặng.
“Nhưng bây giờ..chị ấy không còn làm việc đó nữa, uhm, không còn làm một cách trực tiếp. Chị ấy làm người tình…cho một tên xã hội đen khét tiếng..để thâm nhập vào cái thế giới ấy…để trả thù…”
Lại một tiếng sấm nữa vang lên, Hiệp nhắm mắt lại, anh nhớ về Tú…cô gái có nụ cười hồn nhiên…và ánh mắt lấp lánh sao trời.. Cô không hề như vẻ bề ngoài mỏng manh của mình..Cô sợ gián…nhưng lại dám kề dao vào cổ để bảo vệ thằng em trai duy nhất không bị quẳng ra đường. Cô sinh trước Tuấn vài phút…và sinh sau Hiệp cả năm trời…nhưng suy nghĩ và hành động của cô…lại vượt xa sự trưởng thành của hai người.
“Riiing.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Anh bắt máy đi.”
Tuấn nói, vì cậu biết ai gọi, và cậu không có can đảm nghe giọng nói đó vào lúc này…
Hiệp bắt máy.
“A! Anh Hiệp! Thằng Tuấn đâu rồi anh?” Giọng cô vui vẻ. “Trời mưa như vầy, lại có sét nữa…thằng nhóc đó sẽ sợ lắm. Mấy lúc như vầy chỉ có ÔM nó nó mới hết sợ thôi. Anh ôm nó dùm em ha^^”
Cô gác máy.
Tiếng cười của cô như đang hứng lấy cơn bão ngoài trời…một mình.