Cá chết đuối - Chương 3.4
Trong lòng có lẽ cũng vì câu nói đó của bả mà bị xáo trộn lên như nồi cơm ấy, lộn xôn, lùng bùng hết cả. Đầu tôi càng ngày hình như càng có khả năng phát ra khói…
“ Mày chắc đuối thằng Núi thiệt rồi! “
Thằng Gấu nói một cách chắc nịch. Kể cả thằng Hâm bên cạnh cũng gật đầu tán đồng nữa.
“ Hả? “
“ Làm gì mà mặt ngớ ra thế? Mày hỏi tụi tao thì tụi tao trả lời đó. “
“ … Đuối của mày có nghĩa là … “
“ Là mày chết thằng Núi. Mày phải lòng nó á á “
“ Mọi hôm nhớ mày khoái chơi từ lạ lắm mà, nói gì cũng hiểu. Lần này sao lại chậm tiêu vậy? “
Thật ra không phải là tôi không hiểu ý tụi nó. Cố ý không muốn hiểu thì đúng hơn. Những người tôi có thể nhờ để tư vấn cho mình chỉ còn lại hai thằng này. Hai con nhỏ kia thì mất tin tưởng hoàn toàn rồi. Vậy mà, kết quả mà tôi mong muốn được phủ định lại được khẳng định một lần nữa. Rốt cuộc thì, là tôi phải lòng Núi thịêt hả?
Tôi chẳng thể cho mình câu trả lời được. Vì cảm thấy không chấp nhận được là cái thứ nhất. Cái thứ hai nữa là mỗi lần ở bên thằng Núi, ngoại trừ cảm giác thoải mái và vui vẻ, tôi đâu có tim đập tay run như mấy con nhỏ trong manga đâu?
Sao được gọi là yêu được hay vậy? Mà xài từ thích còn cảm thấy gượng chứ đừng nói là từ yêu.
Chẳng thể nào giải thích được.
Điện thoại trong túi bỗng rung bần bật rồi giọng thằng Núi cũng bắt đầu ngêu ngao lên. Thằng này biết lựa lúc gọi ghê.
“ Gì mày? “
“ Qua nhà sách X đi, đón tao. Tao bắt đầu có triệu chứng sốt sách rồi mày ơi “
Giọng thằng Núi vang lên, lại thảm não nữa. Dạo này mỗi lần nó gọi cho tôi, hầu như toàn cầu cứu không. Tôi là phao cứu sinh của nó chắc?
Nhưng mà cũng chẳng thể bỏ mặc nó được, nó sợ những nơi nhiều chữ thật. Đó là điều không thể chối cãi. Nhỏ Bốn Mắt chắc lại bắt ép gì thằng này khiến nó sợ đến sốt luôn rồi. Khả năng nhiều là bắt thằng này đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.
Mà cũng hài, con trai đi sợ truyện kiếm hiệp. Có người không đọc, có người không thích thật, nhưng có người sợ thì tôi chỉ mới thấy mỗi thằng Núi. Sợ bán sống bán chết luôn. Nghĩ cũng mắc cười.
“ Thôi. Tao phải đi đây. Tụi mày ngồi ăn hết rồi trả tiền luôn nhé “
Tôi cười đểu với tụi nó rồi chạy bắn ra xe. Để lại thằng Hâm với thằng Gấu la oai óai đằng sau. Chậc, bạn bè gì mà tiếc chi dăm ba chục ngàn tiền trà sữa với kem chứ.
Chỉ có những khi chọc được đứa nào đó thì tâm trạng của tôi mới khá hơn một chút. Nhưng cũng chẳng được bao lâu thì mọi chuyện lại vào đâu vào đấy. Cái đầu của tôi tiếp tục phải làm việc với cái vấn đề phực tạp mang tên tình cảm này. Điên một chỗ nữa là tôi đang chui đầu vào cái vấn đề ấy sâu hơn, vì đang đi đón cái thằng gây ra cái vấn đề này mà. Đây gọi là tự đẩy mình vào đường cùng hả?
Tuy nhiên, dù sao cũng do tôi tự nguyện đi đón Núi, đâu thể trách nó được. Cũng chẳng biết sao, đối với thằng Núi tôi lại khá chiều, khá dễ dãi. Chắc là bù cho chuyện nó suốt ngày làm cái bao trút giận cho tôi chăng?
Nhà sách X nằm không xa quán trà sữa là bao nhiêu. Đạp xe nhanh thì cỡ năm phút là đến. Tôi nhìn ngay ra Núi ở chỗ đèn đỏ. Cái nhà X ấy cách một ngã tư chưa đầy năm mươi mét mà. Đừng ngay chỗ vạch trắng để chờ đèn xanh, tôi đã không lẫn đi đâu được cái đầu của thằng này. Người ta ra ngoài đường không đội mũ bảo hiểu thì mũ lưỡi trai, còn thằng này lại cột một cái khăn trên đầu. Như mấy người Nhật Bản ấy. Nó bảo vậy khỏi đụng hàng ai. Mà đúng chẳng đụng hàng ai cả vì chẳng ai siêng mà tự làm mình khác người đến nổi bật như nó. Cái khăn nó hay cột ấy mà, thường là màu đỏ hoặc cam. Nổi bà cố luôn.
Ây, nhỏ Bốn Mắt cũng ra rồi kìa. Hai tụi nó đang nói cái gì đó mà thằng Núi coi bộ bị lép vế ha. Trước con nhỏ này thì chẳng mấy ai không bị lép vế …
Thịch!
Tự nhiên tim tôi thắt lại một cái.
Tự nhiên cảm thấy đầu nhức nhức nữa. Không suy nghĩ được gì cả.
Chỉ là thằng Núi hôn nhỏ Bốn Mắt thôi mà. Tụi nó là bồ nhau mà, mi thì có gì đâu chứ? Dù là hôn ở ngoài đường có hơi táo bạo một chút. Nhưng mà nếu đã là một cặp rồi thì đó là chuyện bình thường mà.
Vậy sao tự nhiên tôi cảm thấy nghèn nghẹn ở ngực?
Muốn về. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định được lúc này.
Nghĩ như thế, tôi quay xe lại, bỏ xa cái nhà sách X đó, bỏ xa Núi và Bốn Mắt. Quên béng luôn chuyện là tôi bảo tôi đến đón Núi.
Tôi … dù không muốn cũng phải cảm thấy được. Hình như tôi thích nó.
Nếu không, tim tôi nó đâu có dở chứng thế này?!
Thật, chẳng biết phải làm sao …
Rốt cuộc là tôi có thích nó không?