Cá chết đuối - Chương 2
2.
Cá chết đuối
Cá giận tôi thiệt rồi. Đó là cả một vấn đề nan giải cần được giải quyết. Làm thế nào đây hả trời? À, mà Cá không phải là cá đâu nhá. Cá là người, có tên có họ hẳn hoi.
Cá tên thật là Hồ Quân Trạch. Trạch đồng nghĩa với Cá nên gọi là Cá. Nghe từ Cá với từ Trạch, xét một mặt khách quan thì Cá vẫn dễ nghe hơn là Trạch. Vì thế, mỗi lần ai gọi Cá là Cá, Cá đều rất vui tươi và niềm nở. Nhưng đến khi gọi Trạch, là lúc đó mặt Cá đanh lại, tối sầm đi với một lý do hết sức đơn giản: Chỉ thầy cô mới gọi Cá là Trạch, mà đã gọi tên của Cá thì chắc chắn chỉ để làm một việc: lên bảng. Có thằng nào vui mừng khi bị lên bảng dò bài đâu chớ. Cá cũng vậy thôi.
Tính Cá lúc bình thường cũng rất là tốt. Nói chung là biết là lắng cho bạn bè và tốt nhất ở cái khỏan hay mang phở nhà mình đến cho tôi ăn. Phở nhà Cá ngon lắm nhé, nước lèo ngon từ thịt ngọt từ xương nè, bánh phở dai nè, thịt cũng rất là mềm và thơm nữa. Vì mấy tô phở ấy, tôi nguyện yêu Cá suốt đời cũng được. Miễn là Cá phải biết nấu phở cho tôi ăn mỗi ngày mà không tính tiền. Có điều, chuyện đó hơi bị khó. Nếu Cá mà biết làm như vậy thì đợt khéo tay 8/3 lần trước, hơn nửa lớp đã không bị Tào Tháo rượt vì món mà chỉ có Cá mới có thể gọi là bánh ấy. Ôi, mà đó là chuyện đau lòng, chẳng nên nhắc lại làm gì nhỉ? Nói lại về tính cách của Cá vậy. Cá bình thường thích cười, thích hét, thích đá đểu và xỏ xiên người khác như bao thành viên trong Hội Điên. Chỉ trừ một điều không hội viên Hội Điên nào sánh bằng Cá, đó là giận dai. Cá giận dai như đỉa. Kéo quài không chịu buông cục giận đó ra. Báo hại người khổ là tôi. Tính Cá nếu không thích giận dai, không thích giận cá .. nhầm giận thịt chém thớt thì cũng chẳng đến nỗi liệt vào học sinh quái tính của lớp đâu. Nhưng khốn nỗi, một khi chúng ta đã xài từ nếu thì điều đó chẳng có thực. Mà không có thực thì … nói làm gì.
Nói đến vấn đề làm cho Cá giận tôi đây, là vấn đề vô cùng tế nhị lẫn khó nói. Thật ra là do Cá cấm tôi không được nói. Chứ không, tôi chỉ cần nói thẳng với mấy đứa trong hội một câu là tụi nó hiểu liền chuyện gì đã xảy ra ba ngày trước. Vừa giúp tôi thóat khỏi cái ma lực trù ẻo của Cá đang đè nặng trên đầu, vừa khiến Cá khỏi phải bận tâm về chuyện ghép đôi trắng trợn của mấy đứa kia. Thế mà Cá không chịu. Tại sao cơ chứ? Cá chết đuối có phải chuyện gì to tát đâu?
Ờ … Cá chết đuối. Đây là từ mà dân Nha Trang hay xài để nói về mình nếu họ không biết bơi. Dân biển thì chuyện nước với chuyện biển cũng rành chẳng khác nào cá. Dân biển mà không biết bơi cũng được gọi là cá. Có điều, loại cá này có tra mòn trong từ điển động vật thế giới cũng chẳng có đâu, cá chết đuối mà.
Cá cũng là cá chết đuối. Mọi chuỵên cũng chẳng là gì nếu tên Cá không phải là cá, vì số lượng cá chết đuối ở Nha Trang cũng tương đương với lượng cá không chết đuối. Khổ một nỗi, vì tên của Cá là Cá nên chuyện không biết bơi đối với Cá là một chuyện mất tự trọng nghiêm trọng. Vì thế, cả chuyện xém tý nữa Cá chết đuối ở đảo cũng liên quan đến thể diện của Cá rất là lớn, mặc dù chỉ có mỗi mình Cá nghĩ vậy.
Cá thường cằn nhằn rằng chẳng ai chịu nghe Cá nói hết. Nhưng Cá nói người khác mà không nghĩ đến mình, Cá cũng có khác gì đám kia đâu chứ. Báo hại tôi bây giờ, không dám đến lớp mặc dù chỉ còn hai ngày nữa là nghỉ hè rồi. Tôi mà vác mặt đến lớp giờ này, không những tai phải nghe những lời không trong sạch từ Hội Điên, mà còn dễ mất mạng bởi Cá. Ông trời rõ ràng thích đày đoạ người hiền mà.
Nhớ cái lần tôi lỡ nói cái câu “ Anh thích Cá” với một con nhỏ nào đó lớp dưới, cả lớp đã nhốn nháo rồi thì thôi đi. Cá còn bồi thêm một câu: “ Ai cho mày nói công khai kiểu đó hả thằng kia? “. Câu của nó, có khác gì vẽ đường cho hưu chạy chứ, cũng khác gì khẳng định câu nói được sử dụng phương pháp lược từ của tôi là đúng chứ. Tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy mà còn giận quá không kiểm sóat được ngôn từ, cứ khóai xài từ lạ cơ. Bình thường chơi từ sock, từ lạ thì không sao. Đến lúc đó nó theo quán tính mà nói như vậy. Thiệt là không biết nói gì nữa luôn. Lỗi cũng do nó một phần, nhưng tội một mình tôi chịu hết. Có trách là trách tôi không có tam đẳng Taewondo như nó. Tiếc ngày nay ta íu, làm bao cát cho Cá giợt thiệt thảm thê.
Chưa hết đâu nhé, còn cái vụ di động của nó nữa. Di động của mình thì mình xài đi, cứ khoái khoe của thôi. Cái Nokia N73 có gì là ghê gớm đâu? À, có một chút ghê gớm. Cho mượn rồi phải đòi lại đi chứ? Cho mượn rồi biếu luôn cho thằng Hâm chắc? Hôm đó ngay từ sáng đã bảo là tôi làm mất tiền, tối nhớ mang phở qua cho tôi. Vậy mà nhờ cái tính nhanh nhảu ẩu đoảng của Cá, báo hại tôi không có tý hồ nào ở trong bụng từ tối hôm trước đến tối hôm sau. Chịu không thấu mới phải thảm thiết gọi cho nó, ai dè thằng Hâm nhấc máy. Vừa đói, vừa nghe nó rủa, tối đó còn ngủ lại vì lý do chưa làm bài nữa chứ. Đến hôm sau là tôi sụt luôn được cả ký vì căng thẳng thần kinh quá mức cần thiết. Tình trạng đó còn kéo dài cho đến hết tháng nhờ cái mỏ làng của thằng Hâm nữa. Tôi muốn trù thằng này lắm à nha. Mà khổ nỗi mình trù nó mà nó gặp may hoài mới tức. Điên thiệt!
Có điều, đau nhất phải kể đến là tuần đầu tiên tôi chuyển đến lớp. Bữa đó là thứ hai, nên cả lớp ra chào cờ. Chỉ có tôi với Cá ở lại coi lớp. Cá là do trực nhật thì không nói, tôi thì vì mệt nên xin cô ở lại. Vậy mà thằng này nó nhẫn tâm, không sai tôi đi lấy truyện từ bàn đầu của con nhỏ tổ trưởng tổ 1 thì bắt chạy ra đi giặt khăn lau bảng, không thì trả hộ cuốn vở nó mượn lớp khác. Sai tôi như sai oshin ấy, vậy mà cứ làm như ta đây tốt lắm. Đến lúc tôi đuối rồi, sắp lăn ra xỉu rồi, cứ tưởng nó bỏ mặc luôn. May mà còn chút lương tâm, đến đỡ tôi. Có điều, Cá lúc đó cũng chẳng tốt gì cho cam. Nó lúc đó mà không đỡ tôi, là cái khăn bàn với lọ hoa để trên đó bị tôi kéo bể rồi. Chủ yếu là sợ bị cô la mà thôi. Lúc đỡ tôi đứng lên được rồi thì cả lớp vào. Mấy đứa kia chọc cái gì tôi có nghe được đâu, lúc đó mắt lờ mờ, tai lùng bùng, chỉ biết là năm giây sau đó, nó thả tôi ra, và tôi nằm lăn quay ra đất, trên đầu có thêm cục u to cỡ nắm đấm. Chuyện này rõ ràng nó là thủ phạm nhưng lúc nào cũng cứ bảo mình là nạn nhân cho bằng được. Để rồi kể từ đó, Cá lôi tôi ra là cái thớt cho nó chém giận vì cái lý do: “ Do mày mới khiến suốt quãng đời học sinh của tao không còn trong trắng nữa. Mau trả đây “. Nói câu đó dễ ghét không? Ai lấy đi trong trắng của ai còn phải coi lại à nha.
Nói đến sự trong trắng thì bực nhất là ba ngày trước. Cá không biết bơi mà thích đi bơi, đi bơi mà không biết bơi thì đừng đi xa, cứ đi cho xa mà không biết bơi thì không bơi vào được, không bơi vào được thì mau đuối sức sẽ hết bơi, hết bơi sẽ trở thành cá chết đuối. Ngang xương cơ! Nói không nghe, đến lúc lôi được Cá từ dưới biển lên đã muốn tắc thở rồi. Còn phải hô hấp nhân tạo nữa chứ. Mà nó cứ làm như chỉ có mình nó có nụ hôn đầu đời không bằng. Tôi cũng bị mất vì nó chớ bộ. Mặc dù nếu miễn cưỡng thì coi cái chuyện hô hấp nhân tạo đó không phải là hôn cũng được. Nhưng, xét theo kiểu của Cá là cũng na ná chau cả, lưỡi cũng đã chạm lưỡi, môi cũng đã chạm môi rồi, thì cái đó là hôn thật. Có điều, ai lấy đi sự trong trắng của ai không biết à. Không chỉ thế, sau đó tôi còn phải vác cái xác cá này lên đến phòng. Đã bảo là chọn cái căn gần gần đi, không chịu cơ. Đòi cái căn ở sâu sâu cho nó mát, cho nó yên tĩnh, cho nó dễ ngủ. Để khi tôi lôi được nó về cũng thở hồng hộc. Trời thì nắng, Cá thì nặng. Mệt bỏ xừ. Lúc đó, cả người đứa nào đứa nấy lại vừa ướt, vừa dính đầy cát. Cá thì lăn quay ra ngủ tỉnh queo. Trong khi tôi phải chật vật tắm cho nó, tắm cho mình. Tắm xong là đuối luôn đó. Bảo còn siêng mà sọt đồ vô à? Cả phòng có hai đứa con trai ở với nhau, người ngoài có thấy quái đâu. Naked cũng chẳng chết ai, ngủ chung cũng ai để ý. Miễn là không ai biết. Chỉ khổ nỗi là lúc đó thiệt mệt quá rồi, không siêng khóa cửa, cũng như không siêng lê về giường mặc dù cái giường còn lại chỉ cách đó hơn một mét. Nên, lúc đám còn lại đi câu về, thằng Hâm với thằng Gấu qua gọi, cái cửa không khóa ấy tạo ra sự hiểu nhầm nghiêm trọng. Tại ai chứ không phải tại tôi à!
Đấy, nói qua nói lại nói tới nói lui. Chuyện này chỉ có một nguyên nhân tất yếu mà thôi. Do cá chết đuối.
Thiệt là … cầu cho có một cục đá rơi ngay đầu đứa ác ôn hay đày đọa tôi!