Bọn gay các anh - Chương 0-5
Bọn gay các anh [0.]
Tôi không thích những người đồng tính dù rằng ở một khía cạnh nào đó họ có những cái khiến tôi phải lấy làm ganh tỵ. Với tôi làm GAY thật là uổng phí cuộc đời, bởi họ đã tự mình đánh mất đi cơ hội được chiêm ngưỡng cũng như sở hữu những đường cong tuyệt mĩ của các cô gái, những… … … Nhưng mà thôi, nói tóm lại là cũng như đa số mọi người: tôi không thích GAY, dù rằng lí do của chúng tôi (những người không thích GAY) ít nhiều không giống nhau.
Cái gì cũng có lí do của nó tại sao tôi bảo bản thân mình không thích GAY trong một diễn đàn hầu-như toàn là GAY, vâng, xin vui lòng chú ý đến việc nhấn mạnh hai chữ “hầu như” của tôi nhé các bạn hủ nữ, các bạn con trai cũng giống như tôi, dù tôi biết rằng GAY các anh cũng là con trai, những anh con trai khác biệt không giống như tụi con trai chúng tôi.
Quay trở lại vấn đề chính của mình, vấn đề mà tôi đang mắc phải: tôi chưa nghĩ mình đã sẵn sàng để kết hôn, một đám cưới “dị tính” với cô gái tuyệt vời tôi đang yêu thưa các bạn. Tôi mới hai mươi bảy tuổi, còn quá trẻ để lập gia đình đúng không ạ? Tôi muốn giải thích rõ cho các bạn GAY trong diễn đàn này biết rằng lý do tôi chưa muốn kết hôn không phải vì tôi là GAY, như tôi đã nói ban đầu: tôi không thích GAY thì làm sao tôi có thể là GAY được??? Đúng không nào!
Còn nếu các bạn (bọn GAY các anh) chưa tin thì tôi có thể nói thêm rằng, tôi khẳng định mình chắc-chắn không phải là GAY, chuyện hơi tế nhị chút xíu nhưng thiết nghĩ tôi cần phải cho các vị được rõ: Ý tôi là… tôi… đã cùng-với bạn gái hiện tại của mình, và cả vài cô trước đây nữa… uhm… vậy đó. Tôi không phải GAY.
Chắc mọi người đang thắc mắc thằng-điên-tôi nãy giờ đang lảm nhảm rằng bản thân anh-ta không phải GAY trong một môi trường đầy rẫy GAY để làm gì? Tôi dám cá là ít nhất sẽ có vị đặt câu hỏi ấy không dưới một lần trong đầu đâu… Ngay lúc này đây, tôi cần sự tư vấn và giúp đỡ của các vị một vấn đề rất mang tính chất GAY giữa tôi: một người không thích GAY, không phải GAY và một chú nhóc đang ở chung nhà với tôi cũng không phải là GAY, uhm… tôi không cho rằng nhóc ấy là GAY thưa các vị.
Bọn gay các anh [1.]
Bạn gái tuyệt vời của tôi quả thật là một cô gái… tuyệt vời các bạn ạ: thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, đảm đang, sành điệu, đang làm bác sĩ tại bệnh viện danh tiếng nhất Việt Nam mà bố cô ấy là phó giám đốc (đó cũng là điều tuyệt vời mà phải không?), và ngay cả trong chuyện đó nữa. Nói chung là tôi hài lòng tất cả ở người con gái đó ngoại trừ chuyện thúc giục tôi qua gặp bố mẹ cô ấy bàn về tương lai của chúng tôi. Không hiểu sao tôi cực kỳ khó chịu khi cô ấy cứ nhắc khéo tôi chuyện cưới xin dù rằng tôi cũng có yêu cô ấy mà.
Tối nay, tôi bị rơi vào một tình huống cực kỳ khó xử. Bố cô ấy mời tôi sang nhà dùng cơm, tức nhiên là với một ít rượu tây hảo hạng đắt tiền và rồi họ bất ngờ xách mé tôi về chuyện hôn nhân, mà tôi dám cá là do chính cô ấy giật dây sau lưng, tệ hơn nữa họ còn lôi thêm đồng minh là bố mẹ tôi (đang sống và làm việc bên Singapore).
Người lớn đã ra tay nên tôi không thể ậm à cho qua chuyện được, mà lúc ấy cũng chẳng biết phải lấy lí do để hoãn binh nên tôi miễn cưỡng đề nghị sáu tháng sau sẽ làm lễ đính hôn, cô ấy trả giá xuống còn ba tháng, dù thực sự rất là không muốn nhưng tôi không thể nào không chấp nhận. Tôi tin chắc cái nhìn nghiêm khắc của mình dành cho cô ấy trước khi tạm biệt sẽ làm cho cô ấy hiểu: tôi đang không thoải mái với chuyện này một chút nào hết, cô ấy làm vậy khác nào đang muốn qua mặt tôi.
Tôi không có hứng về căn nhà tẻ nhạt của mình nữa, thế là tôi gọi vài đứa cấp dưới thân tín của mình đi uống bia, phải làm một bữa thật đã đời mới được (đây chẳng phải là thói quen của một người nề nếp như tôi). Tới nổi sáng hôm sau khi thức dậy tôi chẳng biết làm cách nào mà mình về được tới nhà. Và chúa ơi, may mắn quá tôi chợt nhớ ra hôm nay là Chủ Nhật, không thì toi, ơ… nhưng mà đây đâu phải là phòng của tôi, ý tôi là phòng của tôi không thể thơm tho một cách… một cách gì ta… đại loại là nhẹ nhàng hay thoang thoảng gì đó như vậy được…
Mẹ cha ơi, xem ai đang đắp chung cái mền với tôi đây này: con Bánh Bao. Ngoài ô cửa sổ, những tia nắng nhẹ cố len qua tấm màn vải mỏng để bò lên mặt tôi giỡn hớt. Chính xác là tôi đang nằm trên giường của nhóc Thanh cùng với con cún tên là Bánh Bao. Khỉ thật, quần áo tôi đâu? Và… thằng nhóc đó đâu? Có chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy ta? Tôi đoán chắc cũng chẳng có gì ghê gớm đâu, tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh sờ sờ ra đây nè, à mà không… tôi cảm thấy đầu mình vẫn còn tưng tưng như đêm qua vừa bị người ta lấy những tảng đá lớn chọi nhẹ vào. Tuy không phải là nằm ở căn phòng của chính mình nhưng chung quy là cũng ở trong căn nhà của tôi, vậy cũng ổn rồi phải không?
Bọn gay các anh [2.]
Nhóc Thanh năm nay hình-như mười chín tuổi, ba mẹ nhóc là bạn bè lâu năm cực kỳ thân thiết với ba mẹ tôi, tôi coi nó như đứa em trai của mình và ngược lại, tức nhiên tôi nghĩ nó cũng coi tôi như một ông anh đáng kính. Nhóc ta đang học ở một cái trường tào lao bí đao gì đó liên quan tới nghệ thuật xàm-xí thì phải. Chúng tôi sống chung nhà với con Bánh Bao đáng ghét được bốn năm rồi. Trừ chứng đau tim quái ác và tùm lum thứ bệnh khác kéo theo của nhóc ấy thì mọi thứ vẫn ổn.
Quay trở lại hiện tại, khi phát hiện con Bánh Bao nằm chung với mình tôi đã hất nó xuống đất rồi nhưng nó vẫn cứ ngoan cố giả chết để được nằm trong chăn, con quỷ thấy ghét đó còn rên ư ử làm như là đáng thương lắm vậy. Co chân lên định ngồi dậy thì tôi phát hiện ra thêm hình như chân mình mỏi nhừ, mà cụ thể là cái đầu gối, tôi bị té trong buổi nhậu hôm qua hay sao ấy nhỉ? Lần thứ hai một số câu hỏi lại bật ra trong đầu tôi: “Nhóc Thanh đâu nhỉ?” và “Tại sao tôi lại nằm ở đây?” thêm vào đó là: “Quần áo sao không có ở trên người tôi mà lại ở sàn nhà đằng kia?”
Tôi bước ra khỏi giường nhìn lại điệu bộ của mình… à mà thiệt ra tôi cúi đầu xuống nhìn cái chỗ mà các bạn đang nghĩ tôi sẽ nhìn ấy, không thể tin được: có cái thứ mà các bạn đang nghĩ tới và chút máu khô. Tôi hơi choáng váng chút xíu với phát hiện đó nhưng… rõ ràng tôi chỉ đau đầu, mỏi gối thôi, mọi thứ khác trên và trong người tôi vẫn ổn, không đau ở đâu hết. Tôi có nhìn và thoáng nghĩ tới con Bánh Bao, ôi thôi tôi điện mất. Điện thoại tôi đâu nhỉ? Phải gọi cho nhóc Thanh xem chuyện gì đã xảy ra mới được.
Chết tiệt thật, điện thoại nhóc nằm ngay trên giường mới lạ. Tôi tức tốc mở cửa phòng và định bước nhanh… Đập vào mắt tôi là thằng nhóc Thanh đang ngồi co ro dựa vào tường ngay lối ra vào. Vừa thấy tôi, nhóc nhào dậy, lao vào phòng, yếu ớt đẩy tôi ra ngoài. Tức nhiên tôi phản ứng nhanh hơn bằng cách chặn cửa lại và đặt ngay câu hỏi với tất cả sự ngạc nhiên và pha chút… tức giận, tôi phải tức chứ, vì hà cớ gì nhóc lại phản ứng như vậy với anh trai của nhóc:
– Có chuyện gì xảy ra đêm qua vậy Thanh?
Nói là tức giận với nó nhưng giọng tôi khi phát ra vẫn rất nhẹ và ngọt, đơn giản tôi không phải là một ông anh thô lỗ với đứa em yếu đuối, bệnh tật của mình. Đáp lại nhóc thậm chí không thèm ngước lên nhìn mặt tôi mà chỉ cố đẩy tôi ra xa hơn rồi cất tiếng:
– Không có gì hết đâu, anh ra ngoài đi!
Tức nhiên là mọi chuyện đâu thể dễ dàng như thế được, tôi muốn phát điên lên:
– Nhưng mà tại sao…
Tôi nhìn xuống chiếc quần lót với các dấu hiệu “không bình thường” của mình trên đó với mong muốn Thanh cũng nhìn theo và giải thích cho tôi nghe cái quái gì đã xảy ra đêm qua. Mặt Thanh thoáng đỏ lên, nhóc ta đã đóng được cửa phòng sau khi để lọt ra câu nói:
– Không phải lỗi của anh, tại em tự nguyện!
Bọn gay các anh [3.]
Cái quái thì thế này? “Không phải lỗi của anh! Tại em tự nguyện.” câu đó có khác nào là ‘Lỗi là của anh tất cả đó nhưng do em tự nguyện nhận về phần mình!” nhưng mà lỗi phải gì ở đây và nhóc ta tự nguyện cái gì mới được cơ chứ? Quan trọng là… là “vết tích” trên người tôi là sao? Tôi mất hết kiên nhẫn gõ cửa phòng nhóc nhưng vô ích, có tiếng nước róc rách trong phòng nên tôi đoán là nó đi tắm, điều đó nhắc nhở tôi cũng phải làm sạch bản thân mình trước đi cái đã.
Nếu như nhóc là con gái thì mọi chuyện sẽ dễ thôi đúng không nào? Hai thằng con trai với nhau thì làm sao mà có thể… nhưng vết máu là thế nào trời? Tôi không tài nào hiểu nổi. Cho tôi nhỏ các vị một câu nhé, chả lẽ con trai cũng có “lần đầu tiên” như thế nào? Nhưng mà tôi cũng là con trai mà, haizzz điên mất thôi. Tóm lại là tôi cực kỳ muốn biết cái chuyện điên khùng quỷ quái gì đã xảy ra đêm qua!
Chưa kịp tắm xong thì tôi đã nghe tiếng của bạn gái tôi ở bên ngoài. Như mọi khi cô ấy sẽ đùa giỡn với con Bánh Bao và trò chuyện rôm rã với Thanh, tôi đoán hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Tôi tự nhiên không muốn gặp cô ấy lúc này chút nào hết, có lẽ tôi vẫn chưa quên cái cảm giác bị cô ấy dắt mũi. Tôi cố ý ở trong phòng và im lặng nghe ngóng xem họ nói với nhau điều gì, biết đâu Thanh sẽ kể cho cô ấy nghe chuyện của đêm qua, liệu nhóc sẽ kể không nhỉ? Tôi đoán là không, vì tôi nghĩ chuyện này hình như có liên quan tới cái vấn đề tế nhị gì đó.
Xin các bạn lưu ý rằng nhiều chuyện chưa bao giờ là tính cách của tôi. Tôi bất chợt mỉm cười với ý nghĩ: “Có khi nào đêm qua hình hiếp dâm nhóc Thanh không nhỉ?” Ôi, đừng có điên, tôi đang đùa với chính mình và cả các bạn nữa đó, hai đứa con trai cơ mà, làm quái gì mà được, mà liệu có liên quan gì tới con Bánh Bao không nhỉ? “Cái của tôi” vẫn còn nguyên cơ mà? Mà tại sao nhóc lại bảo không phải lỗi của tôi? Nó tự nguyện chuyện gì? Trời ơi là trời đầu tôi nổ tung ra mất. Tôi thề tôi sẽ không bao giờ uống đến say như vậy nữa.
Quái lạ nhỉ, mọi khi chị em nó nói chuyện ùm sùm lắm cơ mà sao hôm nay lại im ắng thế kia? Chả lẽ họ biết tôi đang cố tính nghe lén, hay là do nhóc Thanh đang thì thầm với cô ấy chuyện tối ngày hôm qua? Tôi rất hy vọng cái F17 trên VOZ sẽ giúp ích gì đó được cho tôi lúc này…
Tôi cẩn trọng tạo một tài khoản mới và đặt câu hỏi:
“Tối qua mình xỉn quá không nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng sáng thức dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng của một đứa bạn (tôi nói dối) chỉ còn một miếng vải nhỏ che thân với vết tích của cái-mà-ai-cũng-đang-nghĩ-tới và ít máu khô trên người nữa, mà tôi không bị sao cả. Khi tôi hỏi thì nó chỉ bảo không phải lỗi của tôi mà do nó tự nguyện. Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì với tôi?”
Thực ra tôi cũng do dự tính bảo “đứa bạn” cũng là con trai nhưng thấy ngại ngại thế nào ấy. Tôi sợ cái bọn VOZ nghĩ chúng tôi là GAY. Nhưng mà viết mập mờ kiểu đó thì tự bản thân tôi cũng tìm cho mình câu trả lời rồi. Phải làm sao đây ta? Và chỉ chút xíu thôi thì ta nói dân tình VOZ ném đá chủ đề của tôi không tiếc tay:
“Dự là có gió hay là anh nào đó giả bộ lên khoe chiến tích đêm qua.”
“Chúc mừng bạn đã được hấp diêm.”
“Có máu à, chúc mừng anh bạn…”
….
Và vô số bình luận đại loại như thế, cuối cùng tôi cũng đành lòng bấm bụng ghi thêm:
“Bạn tôi là con trai.”
Và đúng như tôi nghĩ, chủ đề bây giờ bổng nhiên đổi hướng:
“Thím là con gái? Báo công an đê…”
“Gay cmnr!”
“Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau!”
“Chắc quên xài Neptune.”
“Vote ban…”
“Chúc mừng thím đã thông ass được bạn thím.”
….
Bọn gay các anh [4.]
Ôi cái bọn VOZ, tôi mà nấn ná thêm một chút nữa chắc là sẽ phát điên lên mất, nhưng mà có hai bình luận khiến tôi chú ý và thắc mắc, thường thì các chủ đề liên quan tới GAY cũng nghe bọn nó đem ra xài: “thông ass” và “dầu ăn Neptune” là sao ta? Với lại bọn GAY các anh làm thế nào mà quan hệ được nhỉ? “Đấu kiếm” với nhau àh? Ôi, có thấy tôi khôi hài không nào?
“Thông ass”, “dầu ăn Neptune” đó chẳng phải là lời nói quá dùng để trêu đùa GAY các anh sao? Đằng sau hai từ đó còn có bí mật gì không? Có ai đứng ra giải thích cho tôi nghe với!
Cuối cùng tôi nghĩ mình phải đi qua phòng nhóc Thanh mới được, để xem chị em họ làm gì với nhau. Con Bánh Bao có vẻ miễn cưỡng vẫy đuôi không muốn chào đón tôi qua căn phòng của chủ nhân nó. Bích Vân đang ngồi trên giường che mất phần đầu của nhóc, giờ này mà cu cậu trùm mềm à? Vừa thấy tôi cô nàng quay qua gương mặt tỏ vẻ lo lắng:
– Anh Lâm, hình như Thanh nó bị sốt nhẹ đó, nhà có thuốc sẵn không?
Lúc này tôi mới tiến tới gần và thấy rõ thằng nhóc, nó đang lim dim và cố nói:
– Không sao đâu, chút em uống thuốc rồi ngủ một giấc là hết thôi! Anh chị đi chơi đi, em ở nhà với Bánh Bao được rồi!
Bích Vân quay lại nhóc hỏi với tất cả sự quan tâm:
– Em có thấy nhức mỏi trong người không? Đã ăn uống gì chưa hay để chút anh chị mua cháo về cho em nha? Trong người thế nào thì phải nói rõ cho chị biết.
– Dạ, em không sao thật mà!
Tôi cảm giác hình như nãy giờ nhóc tránh nhìn tôi thì phải. Khi tôi tiến tới đặt tay lên trán rõ ràng là cu cậu quay đầu đi để né, điều đó làm tôi điên tiết lên nhưng mà tôi cũng không biết phải nói gì bây giờ nữa, trong đầu tôi bấy giờ chỉ còn mấy từ nhảy múa: “Không phải lỗi của tôi”, “nhóc tự nguyện”, “máu”, “dầu ăn Neptune”, và cái từ… “thông ass” gớm ghiếc, chết tiệt.
Bích Vân quay qua nhìn tôi mỉm cười thật nhẹ, cả hai đang lo lắng cho thằng nhóc nên tôi quên mất chuyện mình đang khó chịu với cô ấy và giờ đây không biết là vô tình hay cố ý mà nàng ta khơi gợi lại điều đó:
– Ăn sáng xong chút anh Lâm chở em đi lựa nhẫn cưới nha!
Mặt tôi lúc ấy chắc là khó coi lắm, tự nhiên hết muốn ăn uống gì nữa, với lại thằng nhóc Thanh tự nhiên nằm một đống như thế chả biết có mệnh hệ gì không nữa, tôi không muốn mình trở thành tội nhân thiên cổ với ba mẹ của cả tôi và nó. Nhưng cần phải dẫn Bích Vân ra khỏi đây để cho cô ấy biết rõ là tôi đang rất giận. Tức nhiên chuyện tế nhị này thằng nhóc Thanh không thể nào biết được.
Lúc tôi quay lưng ra ngoài thì đã thấy thằng nhóc quay mặt vào tường, bờ vai nhẹ rung lên chắc có lẽ do cơn sốt, tự nhiên thấy chột dạ. Vòng tay Bích Vân choàng qua người kéo tôi đi mất, trong phút ấy hình như có điều gì đó bất chợt thoáng qua trong đầu tôi nhưng cảm giác nó mang đến lại vô cùng nặng nề…
Bọn gay các anh [5.]
Tôi yêu con gái cũng đúng thôi các bạn ạ, ý tôi ám chỉ Bích Vân đó, dù giận cô ấy lắm nhưng đi với nhau một chút thì cô nàng thông minh kia cũng làm tôi nguôi ngoai mọi chuyện và tôi thiết nghĩ chỉ là mua nhẫn thôi có gì đâu ghê gớm, với lại cưới thì cưới, còn những ba tháng nữa lận mà.
Thực ra tôi chưa hoàn toàn nói thật những điều mình đang nghĩ cho các bạn nghe đâu, tôi không giận cô ấy vì tôi không dành tâm trạng cho chuyện ấy nữa, tôi không cảm thấy việc mua nhẫn hay đám cưới là khó chịu nữa. Mà tôi cũng không muốn nói rõ hơn điều tôi đang dần dần nghĩ ra với các bạn nữa. Tôi hơi lo sợ, sợ những điều mình nghĩ là đúng.
Việc đầu tiên sau khi tiễn khéo Bích Vân về nhà là tôi phải gặp nhóc Thanh và làm rõ mọi chuyện mới được. Chết tiệt thật, nó khóa cửa phòng mất rồi, lỡ có chuyện gì thì sao đây, đã dặn nó bao nhiêu lần rồi mà cứ chứng nào tật nấy…
– Thanh… mở cửa ra! Anh có đem đồ ăn sáng và thuốc về nè!
Tôi xuống bếp định lấy cái tô trút cháo ra và đem cho nó miếng nước, bất chợt phát hiện trên bàn ăn, trong lồng bàn đậy thức ăn đã có sẵn hai tô cháo khác ở đấy, chắc là thằng nhóc đã nấu trước khi tôi thức dậy mà tôi không để ý. Ôi tôi lại quên mất, chết tiệt thật, Chủ Nhật tuần nào nhóc cũng ở nhà nấu bữa sáng cho hai anh em chúng tôi mà…
– Mở cửa ra đi! Không anh phá cửa dzô đó!
Sau một hồi kêu gào vô ích, tôi chợt nhớ ra cũng may là tôi có cái chìa khóa sơ-cua:
– Anh đã nói là không bao giờ được khóa cửa phòng mà! Lỡ nhóc có chuyện gì thì sao hả? Dậy ăn rồi uống thuốc nè!
Thằng nhóc này vẫn nằm ì như thế trên giường, tôi phải lôi nó dậy:
– Thanh…
Tôi bắt đầu nhẹ giọng mình xuống, ơ kìa sao mặt mũi nó tèm lem thế kia, khóc à? Tôi đứng hình trong giây lát:
– Nhóc sao vậy? Có chuyện gì hả?
Bấy giờ nó mới quay qua, mỉm cười với tôi một cách rất ư là thiếu tự nhiên:
– Em.. không… sao… hết…, tại… nghẹt mũi…, nhức đầu… thôi!
Tôi vuột miệng:
– Nhóc khóc hả?
– Anh điên hả? Tự nhiên khóc!!!
Lúc này tôi đã ngồi xuống trên giường bên cạnh nó, tự nhiên cảm thấy mọi thứ rất thiếu tự nhiên:
– Không khóc thì ăn cháo đi!
– Em ăn rồi!
Tôi cố gắng cười khì một cái hơi giả tạo, cố ý muốn nó cười theo:
– Ăn rồi mà còn nguyên hai tô trên bàn?
Nhưng nó chẳng những không cười mà tôi thấy mắt nó đỏ hơn ban nãy nữa. Im lặng. Tôi phải phá tan cái không khí đó:
– Dậy ăn đi trời! Bữa nay nhóc bị gì vậy?
Tôi xóc nách đỡ nó ngồi dậy rồi kê gối vô lưng, kéo mền ra khỏi người nó, cố gắng tiếp tục pha trò:
– Wao… nặng quá! Giống ông chủ ghê chưa?
Đón lấy cái tô từ tay tôi, thằng nhóc hình như có ánh nhìn hơi lạ dành cho tôi thì phải, có chuyện gì thế nhỉ? Khi thấy nó múc được vài muỗng cháo tôi mới hít một hơi dài để lấy bình tĩnh và dịu dàng hết sức có thể để bắt đầu:
– Thanh nè…
Nhóc dừng ăn, nhướng mắt nhìn tôi, thật khó để tôi tiếp tục nói điều mình muốn biết:
– … nói anh nghe đi, tối qua có chuyện gì vậy? Sao anh lại ngủ ở đây?
Còn tiếp