Bí mật trái tim - Chương 6
Mấy hôm sau, Ðức cứ lẩn quẩn ở bên Khánh hỏi chuyện trên trời dưới đất và cả hai cũng đã trở nên bạn bè thân thiện hơn tự lúc nào. Ở con người đó mang đậm nét của người dân vùng biển Nha Trang, và cái bản chất thật thà, lắm lúc ngây ngô của Ðức khiến Khánh cảm thấy ngày càng mến anh hơn.
Còn nói đến Thy, Khánh cũng chẳng hiểu hắn rơi từ đâu ra, và cũng không nhớ nổi hắn bước vào cuộc sống của anh bằng cách nào. Tuy nhiên, anh rất thích cá tính sôi nổi của Thy, mặc dù trước đây những loại người như thế rõ ràng là không hợp với anh. Lúc nào hắn cũng châm chọc anh đủ điều, đủ chuyện khiến anh lắm lúc cũng phải dở khóc dở cười. Thy đối với anh rất tốt, Thy đã khám phá ra con người thật của anh từ ngay ngày đầu tiên anh bước chân đến giảng đường. Vậy mà hắn không hề có thái độ gì tiêu cực đối với những chuyện đó cả, trái lại hắn còn ủng hộ anh, do đó mà hắn biết đến Dũng. Ðối với Khánh thì Thy tuy có bề ngoài lông ngông, nhưng hắn là chỗ đáng tin cậy của anh, hắn biết những gì anh nghĩ, mặc dù hắn chẳng “giống” anh tí nào.
Thy la lớn:
– Ê, thằng Hào kìa.
Khánh ngó theo hướng Thy đang vẫy tay lia lịa rồi anh lạnh lùng đáp:
– Mày kêu nó làm gì?
Thy giả bộ nài nỉ:
– Cho người ta cơ hội đi mà.
Khánh trợn mắt:
– Cơ hội cái đầu mày, rảnh dữ ha.
Thy chỉ cười hì hì.
Khánh cũng không hiểu tại sao anh lại có ác cảm với con người như Hào. Hắn quá đỏm dáng, đầu để tóc đinh, chải chuốt láng o, lắm lúc anh nghĩ có lẽ hắn đã đổ cả hũ mousse lên đầu ấy. Cộng thêm quần áo hắn lúc nào cũng sáng trưng, chói lọi, chưng mấy cái hiệu to đùng ra hết Moschino, Jordache đến Gucci, Milano, Nexx,. làm như sợ người ta không biết hắn mặc đồ hiệu vậy. Còn nữa, hắn là dấu hiệu của sự ô nhiễm không khí trầm trọng, anh có thể ngửi được mùi nước hoa của hắn cách từ cả cây số chứ chẳng chơi. Còn về tai tiếng của hắn thì khỏi nói, mỗi món ăn chơi trên đời này đều có mặt hắn tham gia. Ðiều này anh mới biết được từ Thy khi hắn cảnh báo anh về con người này, chỉ là để anh tiện ứng xử.
Khánh đưa tay bưng mũi, anh sắp sửa nôn ra phần ăn sáng mà anh chưa kịp tiêu hóa hết. Thy nhíu mày hỏi:
– Làm gì ghê vậy?
Khánh nhăn nhó:
– Không phải… tại tao chịu không nổi mùi nước hoa quá nồng… tao nghĩ tao sắp ói ra mất.
Thy đưa vội cho Khánh chai nước ngọt anh đang cầm trên tay:
– Uống vào đi, có khi đỡ hơn đó.
Khánh xua tay:
– Tao đâu có thích Coca.
Rồi anh cầm lấy chai nước cam của mình dốc một hơi cạn sạch. Thy cười ngặt nghẽo lắc đầu.
Hào cất tiếng chào và nở một nụ cười niềm nở với Khánh. Khánh miễn cưỡng cười đáp lại rồi anh lạnh lùng ngó chỗ khác. Thy kéo ghế đẩy cho Hào ngồi xuống.
– Bộ lúc này có em nào mới sao mà điệu thế anh?
Hào mỉm cười đáp:
– Làm gì có, có một em thôi… nhưng mà lơ tao hoài.
Vừa nói Hào vừa đưa mắt nhìn Khánh đầy ngụ ý. Khánh giả lơ làm như anh không thấy điều đó. Thy bèn lên tiếng:
– Người ta đâu có phải vậy đâu? Sao mày còn chưa chịu bỏ ý định?
Hào chỉ cười trừ:
– Bởi vậy, trái tim tao mới tan nát.
Thy phá lên cười:
– Tao nghĩ nó nát bét từ lâu rồi kìa.
Hào thoi vờ Thy một cái rồi nói:
– Biết sao được, tao vốn là chung tình kia mà.
Khánh như muốn phun ngụm nước cam anh vừa uống ra ngoài. Anh nuốt vội vàng làm cổ họng anh tắc nghẽn, anh ho sặc sụa, mặt đỏ như gấc chín. Còn Thy thì vừa dậm chân vừa cười ngặt nghẽo.
Khánh vừa ho sặc sụa vừa hỏi:
– Ông chung tình? Trời ơi trái đất này đảo lộn rồi!
Hào vẫn cười hì hì:
– Thiệt mà.
Khánh vẫn vừa sặc vừa cười. Thy thì vỗ vai Hào nói:
– Chiêu này để dụ mấy em. Em này thì mày thua chắc rồi, đừng mơ cưng ạ.
Hào vẫn tỉnh queo:
– Biết vậy, nhưng… biết đâu đấy.
Khánh đỏ mặt nhìn Hào gằn giọng:
– Không bao giờ đâu.
Hào vẫn không chịu thua:
– Vậy sao? Ðể rồi xem. Trừ phi là cưng có bạn gái, còn “ở không” thì anh vẫn còn theo cưng đó nha.
Thy vỗ tay cười ha hả:
– Wow… trồng cây si hả mày?
Hào bật cười:
– Ờ phải, chờ ngày mày tới dọn xác mục rữa của tao.
Khánh phì cười:
– Hẳn rồi, ngày ấy không xa đâu.
—o O o—
Ðức liếc nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi mà sao thầy chưa cho nghỉ nhỉ, anh còn chưa dùng điểm tâm sáng nay. Ngày mai là Noel rồi còn gì, Anh ngao ngán thở dài, cái môn Triết học này thật rõ rãng là nhàm chán đối với anh, ngôn ngữ quá cao siêu chăng? Anh nhìn chung quanh, hầu hết sinh viên đều cũng giống như anh mong chờ thầy kết thúc bài giảng sớm. Kẻ ngáp ngắn, kẻ ngáp dài, đứa thì đã nằm bò ra bàn mà ngủ không biết tự bao lâu rồi. Hầu như chẳng có ai còn tâm trí quan tâm đến lời thầy nói cả. Anh nhìn về phía Khánh, Thy và một người bạn mới nào đó lạ hoắc ngồi cạnh bên đang chuyện trò hết sức rôm rả. Người mới đó cũng bảnh trai không kém gì Khánh, anh ta có sống mũi cao, đôi mắt to đen, tròn như mắt chim câu vậy. Tóc chải theo kiểu hai mái lộ ra khuôn mặt chữ điền mạnh mẽ của một người cương nghị.
– Buổi học chúng ta hôm nay tạm dừng, chúc các em có một ngày lễ thật vui vẻ…!
Ðó là những gì mà Ðức cũng như bao người khác mong đợi từ lâu. Cả giảng đường reo hò ầm ĩ chen vào hàng loại tiếng vỗ tay tán đồng vang lên. Cả bọn nhanh chóng xếp tập vở rồi chen nhau ùa ra ngoài.
– Hey, chào!
Ðức giơ tay vẫn Khánh vừa ra khỏi cửa giảng đường. Khánh vui vẻ gật đầu chào:
– Chào, Noel chuẩn bị đi đâu chơi vậy?
Ðức chỉ nhún vai:
– Chưa biết.
Nói đoạn anh mỉm cười chỉ người bạn mới và hỏi Khánh:
– Ai vậy?
Khánh mỉm cười đáp:
– À, bạn… ờ… tên Dũng.
Dũng đưa tay bắt tay Ðức:
– Chào, mình học bên Kiến Trúc. Còn bạn tên…
Thy chen ngang:
– … Ðức! Học chung lớp với tao và Khánh đó.
Dũng mỉm cười:
– À, có nghe Thy nói về bạn,… ở Nha Trang phải không?
Ðức đưa mắt nhìn Thy rồi nhìn Dũng gật đầu:
– Ờ phải, mà thằng này nói xấu gì Ðức vậy?
Dũng phì cười:
– Không… chỉ là nói về bạn mới của Khánh thôi mà.
Khánh vội chuyển hướng:
– Bọn này định đi ăn kem, tham gia không?
Ðức vui vẻ đáp:
– Ðược thôi, ở đâu?
Khánh nhíu mày suy nghĩ một hồi:
– Hay ra Màu Hồng hen, mày nghĩ sao Thy?
Thy nhún vai:
– Tao thì sao cũng được.
Ðức ngơ ngác:
– Màu Hồng là ở đâu vậy?
Dũng phá lên cười:
– Cứ đi khắc biết, bọn này không đưa ông xuống địa ngục đâu mà lo!
—o O o—
Màu Hồng là một quán kem nhỏ, nếu như không nói là quá nhỏ, nhưng để tạo không khí thân mật cho một nhóm người thì thật là hết ý. Cửa hiệu được sơn vàng nhạt kèm theo những đường viền màu hồng sáng tạo cảm giác gì đó nhẹ nhõm, thư thái. Trong cửa tiệm được bài trí cũng rất ư nghệ thuật, tường vách được trang trí bằng những khung ảnh chụp nghệ thuật của các nhân vật nổi tiếng: Madonna, Marilyn… Khách có thể chọn ngồi bàn vuông với ghế bọc nệm lịch sự, hoặc đơn giản hơn là ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn thoải mái, trống trải. Trên mỗi bàn đều có trang trí một lọ hoa nhỏ xinh xinh, quả là lãng mạn đối với những cặp tình nhân muốn tìm cái không khí thân mật, ấm cúng của gia đình. Không khí ở đây luôn được thay đổi bởi máy điều hòa khác hẳn với cái ách nóng bức khắc nghiệt ngoài trời, cộng theo những giai điệu nhạc du dương thật đầm ấm, quả là một nơi thư giãn tuyệt diệu.
Ðồng hồ đã 10h, vào giờ này quán hãy còn vắng vẻ. Ðức cứ tròn mắt nhìn cái tủ kiếng dài chứa đầy loại kem, đủ màu, đủ mùi mà theo anh nghĩ hẳn nhiên là ngon lắm. Thy khẽ huých tay Ðức:
– Nè kêu cái gì lẹ lên đi để người ta làm cho nhanh.
Ðức nhăn mặt:
– Tao không biết kêu gì, ờ mà cái này ngộ quá, ăn ngon không?
Vừa nói anh vừa chỉ vô hình đĩa kem được bắt theo kiểu một chú người tuyết xinh xắn.
Thy phì cười:
– Mày lớn rồi còn ăn cái đó à?
Ðức nhún mình:
– Vậy thôi mày kêu dùm tao đi, cái nào ngon là được.
Thy bèn kêu hai phần kem Bốn mùa cho anh và Ðức. Còn Dũng thì chọn phần kem Chuối, Khánh cũng đã chọn cho mình một phần kem Tulip.
Thy cười mỉm cười nhìn Ðức trêu:
– Mày mới đi ăn kem lần đầu à?
Ðức ngượng đỏ mặt, anh ấp úng:
– Ơ… ngoài đó cũng có, nhưng tao ăn trong nhà hàng, nhưng mà cũng không có mấy loại giống vậy, chỉ có sô cô la, dâu, vani, hay bơ gì gì đó thôi à.
Khánh tròn xoe mắt nhìn Ðức:
– Vậy sao ông cứ ngơ ngác như mới biết kem là cái món này lần đầu tiên vậy?
Ðức thản nhiên đáp:
– Không phải vậy, tại tao thấy mấy món kem này ngồ ngộ thôi, lạ mắt lắm chứ.
Dũng bèn nói:
– Vani thì ông chờ nếm thử đi, khác hẳn kem của Tây ông thường ăn đó.
Thy chêm thêm:
– Và mùi vị thì tuyệt cú mèo, có thể chỉ thua Baskinrobin mà thôi.
Ðức mỉm cười:
– Tụi bay ăn hoài chỗ này à?
Khánh gật gù:
– Ờ, tui và Dũng ăn từ hồi cấp ba đến giờ.
Thy trề môi:
– Chưa bằng tao, tao biết chỗ này từ hồi lớp 7.
Ðức ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao mày biết chỗ này lận? Nhà mày ở tuốt Q1 mà?
Thy giảng giải:
– Ừa, nhưng tao học Lê Quý Ðôn năn cấp hai, cấp ba thì học Minh Khai, dĩ nhiên từ trường ra đây thì đi bộ còn tới mà, lấy gì hông biết chứ.
Khánh chêm vào:
– Phải rồi, mũi nó đánh hơi nghe đồ ăn từ mười cây số lận cơ.
Cả bốn bật cười thật vui vẻ. Cùng lúc đó là bốn phần kem được bưng ra, mùi thơm dậy lên nức mũi bốn đứa. Ðức vừa nếm thử vừa tấm tắc khen:
– Woo… ngon quá, không quá béo, không quá ngọt, lại thơm nữa.
Thy đồng tình:
– Dĩ nhiên rồi, tiệm nổi tiếng có khác chớ mày.
Khánh cầm muỗng kem đang ăn dở trên tay Dũng, nhấm nháp thử rồi nói với anh:
– Hôm nay hình như không được ngon lắm, hay tại mới đi ngoài nắng vô vị giác bị tê liệt rồi ta?
Dũng cũng gật gù đồng tình:
– Ừa phải, chắc là vậy. Mày có thấy vậy không Thy?
Cả hai giật bắn mình khi nhìn thấy Ðức đang trợn tròn mắt nhìn mình lom lom, trong khi Thy vẫn điềm nhiên trả lời:
– Không có, vẫn vậy mà. Mày thấy sao Ðức?
Ðức giật mình vội ngó xuống ly kem của mình đáp gọn:
– Um… không…