Bí mật trái tim - Chương 5
Khánh đang bay bổng khi hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ, những kỉ niệm giữa anh và Dũng không sao xóa mờ trong anh được. Bỗng anh bị cắt ngang suy tưởng của mình bởi một cú bá cổ đẩy anh nằm lăn đùng ra bãi cát mịn, anh chưa kịp mở mắt ra thì anh đã nghe tiếng cười khanh khách lẫn giọng nói của Dũng vang lên:
– Ngồi mơ mộng gì thế hả?
Khánh mở mắt ra nhìn khuôn mặt rám nắng của Dũng nhoẻn miệng cười:
– Ðâu có mơ mộng gì, đang ngồi hát đó thôi.
Dũng phá lên cười:
– Chà, coi bộ “romantic” dữ ta.
Khánh mỉm cười không nói gì. Anh đang tận hưởng niềm vui sướng suốt mấy ngày qua khi có Dũng ở bên anh. Dũng nằm bên cạnh anh, khẽ nhắm mắt hít thật sâu mùi vị của biển làm anh cảm thấy thật dễ chịu. Khánh khẽ nhắm mắt theo và anh cảm thấy thời gian cứ như vô tận, thật hạnh phúc. Anh ước gì cứ được mãi như thế này, đừng bao giờ dừng lại. Anh loáng thoáng nghe Dũng khẽ hát bài hát “Torn between two lovers” mà cả hai đều thích. Anh rất phấn khích khi nghe Dũng hát bài này. Anh rất yêu Dũng, anh muốn nói với Dũng rằng anh yêu Dũng rất nhiều, nhiều lắm… rằng anh có thể làm tất cả cho Dũng. Khánh lặng người đi chìm đắm theo từng lời hát nhẹ nhàng, rồi khẽ cất tiếng hòa theo:
“… Torn between two lovers, feeling like a fool
Loving both of you, is breaking all the rules
Torn between two lovers, feeling like a fool
Loving you both, is breaking all the rules…”
Chợt Dũng im bặt, Khánh chập chạp mở mắt ra nhìn thì bắt gặp khuôn mặt Dũng đang nhìn anh say sưa. Ðôi mắt Dũng long lanh và dịu dàng đến mức khiến cuống họng Khánh như muốn tắc nghẽn. Anh đã nhiều lần bị hớp hồn bởi đôi mắt này và lần này dĩ nhiên càng không thể là ngoại lệ. Khánh vội đánh lảng đi nơi khác:
– Sao không hát nữa?
Dũng khẽ cười không nói.
– Mà sao lại hát bài này vậy? Có tâm sự à?
Dũng hai tay chắp sau đầu, anh ngã ngửa đầu ra sau, khẽ lắc đầu rồi khép mắt lại. Khánh biết Dũng có tâm sự, nhưng anh không tiện ép Dũng. Ðó là điều mà anh không bao giờ làm với bất kỳ ai và hơn nữa anh muốn để Dũng được tự do suy nghĩ. Anh nhắm mắt lại, khẽ lẩm nhẩm tiếp bài hát vừa nãy và chờ đợi Dũng trả lời…
“… Torn between two lovers… feeling like a fool…
… Loving both of you… ”
Không kịp hát hết câu, một nụ hôn nóng bỏng đã nuốt lấy đôi môi anh… Khánh giật mình, anh toang vùng vẫy để thoát ra nhưng rốt cuộc anh lại nhận thấy mình càng ôm chặt hơn lấy thân người Dũng. Từng mạch máu trong người anh căng phồng lên đón nhận lấy cái giây phút đê mê này, một nụ hôn đầu đời của anh. Anh hôn trở lại Dũng, một nụ hôn khao khát mà anh chờ đợi để trao từ bấy lâu nay.
Sau một hồi đắm đuối với nụ hôn, Dũng dừng lại để lấy hơi thở. Anh tựa trán vào Khánh mà thở thật mệt nhọc, anh đã hôn Khánh bằng cả những sức lực mà anh có. Khánh bừng tỉnh nhìn Dũng chằm chằm, anh chờ đợi một lời giải thích của Dũng. Dũng cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên môi Khánh một lần nữa, rồi khẽ thì thào vào tai anh:
– I love you too…
Khánh nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật hạnh phúc. Anh quàng tay ôm ngang người Dũng, ghì thật chặt và hôn anh. Khánh hôn thật say sưa, cả hai quyện vào nhau tưởng chừng như là bất tận. Trong lòng anh ngập tràn niềm vui sướng, Dũng đã yêu anh. Dũng vẫn nhớ đến ngày Noel đó, ngày mà anh đã không kìm chế mình nổi và đã nói hết tất cả. Dũng vẫn nhớ, nhớ luôn cả câu nói cuối cùng mà anh nói với Dũng và giờ đây anh đã nhận được câu trả lời tuyệt diệu hơn cả anh mong đợi.
Gió mang theo hương vị mặn của miền biển thổi mơn trớn trên làn tóc mềm mại của Khánh. Khánh ngẩng đầu tựa vào Dũng khẽ hít thở thật sâu, không còn vị mặn mà của biển nữa, mà là mùi vị của tình yêu. Anh đang tận hưởng niềm hạnh phúc anh đang có, trong vòng tay của Dũng. Dũng ghì anh thật chặt vào lòng, kê cằm lên vai anh, hôn thật nhẹ nhàng lên má anh một nụ hôn cháy bỏng của tình yêu. Cả hai cùng lặng lẽ ngắm nhìn những đợt sóng biển tràn vào bờ trong cảnh chập choạng tối của hoàng hôn.
—o O o—
– Phhhù…
Ðức cáu kỉnh nhìn lên bảng sơ đồ hướng dẫn mà lẩm bẩm:
– Cái chỗ quái qủy gì vậy nè, giảng đường A sao không có?
Anh đưa tay dò khắp cái bản đồ đã hơn nửa phần bị tróc sơn lởm chởm để tìm kiếm toát cả mồ hôi.
– Ở đây nè bạn.
Ðức giật mình ngước nhìn người mới lên tiếng trả lời anh. Ðó là một chàng trai cao ráo, tóc cắt ngắn chải gọn, đôi chân mày rậm đen kịt rải đều hai bên sống mũi dọc dừa cao cao khỏe khoắn. Ðôi mắt đen lay láy, sáng ngời sự kiên nghị pha chút nghịch ngợm của lứa tuổi sinh viên. Khuôn mặt đậm nét nam tính ấy đang mỉm cười với anh, một nụ cười vô cùng thân thiện. Ðức vội gật đầu chào, anh nở một nụ cười đáp lại:
– Ờ cám ơn bạn, um… bạn học khoa nào vậy?
Người đối diện chỉ nhún vai:
– Không có gì. Mình học khoa Máy Tính. Mình tên Khánh.
Ðức vui vẻ cười hồ hởi:
– Ồ, vậy là chung nghành à? Mình tên Ðức, ờ lính mới.
Khánh gật gù đáp:
– À, hèn gì không kiếm ra chỗ học, ngày đầu tiên đến trường phải không?
Ðức ngượng ngùng gật đầu:
– Ừ, thu xếp vào không kịp, trễ hết một tuần rồi.
Khánh mỉm cười trấn an:
– Không sao, cũng chưa có gì quan trọng mà.
Ðức ngạc nhiên:
– Ủa, vậy…
Khánh cướp lời luôn:
– Phải rồi, chung lớp.
Ðức mừng rỡ:
– Trời, vậy thì chỉ Ðức tới lớp dùm đi, đi kiếm nãy giờ mỏi chân quá.
Khánh phì cười:
– Không cần chỉ đâu, nó ngay bên cạnh ông đó.
Ðức ngơ ngác nhìn cái gian nhà to đùng, cửa ra vào được sơn đỏ, to và rộng gần áp cả đến mái, đủ để cả một chiếc xe tải chui lọt. Bên hông là một dãy khung cửa sổ cũng to kếch xù không kém, trông cứ như là cái nhà để chứa xe sinh viên vậy. Anh liên tưởng đến điều đó cũng không có gì lạ, bởi xung quanh nó được rào bọc bởi hai ba hàng xe máy, xe đạp ngổn ngang, còn dân sinh viên thì đứng lố nhố tụm năm tụm ba chuyện trò, chạy ra chạy vào. Anh đưa tay chỉ vào cái gian nhà ấy mà hỏi vẻ không mấy chắc lắm:
– Cái… cục ấy đó à? Giống cái… kho.
Khánh phá lên cười:
– Ờ phải, cái chuồng gà đó. Nhưng vào trong đi rồi biết, không đến nỗi tệ đâu.
Ðức phì cười:
– Ờ hy vọng vậy. Mà tới giờ chưa vậy?
Khánh giơ đồng hồ lên nhìn rồi đáp:
– Còn 15 phút nữa lận, hôm nay được nghỉ tiết đầu mà. Nhưng mà nên vô đó kiếm chỗ mà ngồi, không thôi thì bị dồn ngồi ở hàng chót, khó thấy đường lắm đó.
Ðức tròn xoe mắt:
– Không phải xếp chỗ sẵn sao?
Khánh phá lên cười, làm Ðức đỏ cả mặt.
– Xin lỗi, không cố ý chọc ông đâu. Nhưng mà học đại học rồi, có khác với phổ thông chứ, một lớp tới hơn hai trăm người, ai mà quản lý nổi.
Ðức vỡ lẽ ra, gật gù đồng ý:
– Ừ phải ha.
Khánh nhún vai:
– Dĩ nhiên là phải rồi, mau vô đi.
Ðức gật đầu:
– Ờ cám ơn nha, lát gặp lại.
Nói đoạn anh xoay người đi. Khánh chỉ khẽ nhún mình, anh quay bước định tiến về phía căn tin thì bị một cái vỗ vai làm giật thót mình. Liền theo đó là một giọng cười khanh khách của thằng Thy vang lên.
– Ê nè, ma mới hả? Coi bộ chân ướt chân ráo chui vô đây ha.
Khánh khẽ nhăn mặt không đáp.
– Um… coi bộ cũng được lắm, tướng tá to cao, ngon lành, mặt mũi sáng sủa…
Khánh vội chen ngang:
– Nè, mày thích đàn ông từ khi nào vậy?
Thy chỉ nhún vai châm chọc:
– Tao đâu có, tao chỉ nói những gì “người ta” nghĩ.
Khánh vờ thoi một cái vô bụng Thy:
– Ý mày là sao hả? Muốn chết không?
Thy nhăn nhó:
– Ðâu dám, của anh Khánh kia mà.
Ðoạn Thy vùng bỏ chạy né được cái đá tiếp theo của Khánh. Anh cười ha hả:
– Ráng lên nhe, tao ủng hộ mày.
Ðoạn chạy biến mất sau căn tin. Khánh phì cười lẩm bẩm:
– Ðồ khùng…!
—o O o—
Thy huých tay Khánh nói nhỏ:
– Thằng boy mày kìa.
Khánh giật mình ngơ ngác:
– Ðâu?
Anh nhìn theo ngón tay đang chỉ của Thy, thì ra đó là Ðức, người anh mới gặp hồi nãy ngoài sân trường. Ðứng đang ngồi lóng ngóng ngó xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Thy được đà chêm vào:
– Tưởng thằng bồ mày sao? Nhưng hình như nó đang kiếm mày,… chà… coi bộ con trai lớp này điên lên vì mày gần hết rồi.
Khánh phì cười, anh lắc đầu ra vẻ không tin.
Thy nhìn Khánh hỏi:
– Mày không tin à? Coi nè.
Nói đoạn hắn đứng bật dậy, huơ tay để tạo sự chú ý cho Ðức. Không ngờ Ðức đã chú ý đến Thy, và rồi anh nhận ra Khánh đang ngồi cạnh bên. Ðức cười rạng rỡ, đưa tay chào Thy và Khánh. Khánh phì cười, anh đành phải gật đầu chào lại Ðức.
Thy thì thào vào tai Khánh:
– Tao nói rồi mà, đâu có sai.
Khánh cười đáp:
– Phải, phải, mày giỏi rồi. Sao mày chắc nó là gay vậy?
Thy chỉ nhún vai ngạo nghễ:
– Nhìn cách nó nhìn mày là tao biết ngay, không chạy đằng nào được.
Khánh phá lên cười:
– A, phải mày sắp nói…
Nhưng Thy đã nhanh nhẩu:
– Phải. Tao tính nói mày là nguồn gốc của mọi tội lỗi, mày là nguyên nhân của sự đột biến giới tính đàn ông trong cái lớp này.
Khánh cười muốn sặc:
– Phải không?
Thy vẫn làm ra vẻ điềm đạm:
– Ai nói không? Mới có một tuần mà bắn chết ba tên, giờ thêm một tên tự nạp mạng nữa… hơ… không biết tương lai chúng nó sẽ ra sao nhỉ?
Khánh nhịn không nổi cười, anh ho sù sụ:
– Mày từ bi từ khi nào vậy?
Thy vẫn tỉnh queo:
– Từ khi tao biết mày, khi đó tao biết là nên đi theo mày để giảm bớt sát nghiệp của mày.
Khánh ôm bụng mà cười bò ra bàn:
– Không lẽ mày muốn theo tao suốt đời sao? Có nghĩ cũng làm ơn đừng nghĩ tới nghe.
Thy đưa tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu:
– Biết sao được, tiễn phật thì phải tiễn tận Tây Thiên chứ.
Khánh không để cho Thy nói hết câu, anh đưa tay thoi cho Thy một cái khiến hắm suýt té ra khỏi ghế. Thy bèn la lớn:
– Ðồ… sát phu!
Khánh gằn giọng:
– Ừ, mày còn nói nữa thì tao còn sát tiếp.
Thy cắc cớ hởi:
– … sát… tới “cái gì”?
Khánh giơ tay dứ tính đấm Thy một cái nữa. Thy vừa vội né, vừa la:
– Thôi, không chọc mày nữa, mất công.
Khánh chưng hửng buông tay xuống:
– Mất công gì?
Thy phì cười:
– Thì thằng bồ mày nó đánh tao chết.
Khánh đằng hắn:
– Á, à… tao sẽ cho mày toại nguyện.
Thy ngơ ngác hỏi:
– Là sao?
Khánh nhún vai đáp:
– Là cho nó đánh mày tới chết chứ sao nữa.
Thy phá lên cười ha hả:
– Tao thích chết vì đàn bà hơn, có chết cũng làm ma phong lưu mà.
Khánh mỉm cười chẳng nói gì, anh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhớ Dũng quá, ước gì bây giờ anh được ở bên Dũng thì hay biết mấy.
—o O o—