Bí mật trái tim - Chương 3
– Tại sao chứ gì?
Khánh tròn mắt rồi khẽ gật đầu. Dũng mỉm cười đáp:
– Thật ra năm nào cũng ăn Noel ở nhà, năm nay đổi “gió” ăn trong “bệnh viện” cũng hay lắm mà.
Câu nói nửa thật nửa đùa của anh khiến Khánh không khỏi bật cười.
Dũng nói tiếp luôn:
– Thật ra ở nhà với ở đây cũng có gì khác biệt? Ở nhà cũng chỉ có một mình và dì Ba thôi. Trong này đông người vui hơn, vả lại còn Khánh nữa, không lẽ bỏ Khánh nằm đây buồn chết à?
Khánh chỉ biết phì cười. Thật ra anh cũng đã biết hoàn cảnh gia đình của Dũng rồi, ba mẹ Dũng thường xuyên đi công tác nước ngoài nên việc một hai tháng vắng nhà là chuyện bình thường. Chỉ còn có dì Ba là bà con họ hàng xa, lên giúp việc nhà và chăm sóc cho Dũng từ tấm bé. Dũng cũng đã quá quen với điều đó, do vậy mà anh đã biết sống tự lập một mình ngay từ nhỏ, mọi chuyện anh giải quyết trong nhà đều đâu ra đó, đầy sức thuyết phục mọi người. Có lẽ vì vậy mà trông anh khá chính chắn so với bạn bè cùng lứa tuổi như anh. Vì thế Khánh không lấy làm lạ gì lắm khi mà ba mẹ anh đã bị Dũng thuyết phục để anh ở lại cho Dũng chăm sóc.
Lặng yên một chút, Khánh nhìn sang đống quà bên kia hỏi:
– Mấy gói quà kia là của những ai vậy Dũng?
Dũng mỉm cười giải thích:
– Ba gói quà nhỏ nằm trên kia là của Ly, Dung và Thanh gởi tặng Noel cho Khánh đó.
Thấy Khánh còn chưa hết ngạc nhiên, Dũng tiếp luôn:
– Còn gói lớn hơn màu xanh kia và giỏ trái cây là của dì Ba thay mặt ba má Dũng tặng Khánh, còn gói lớn nhất là của Dũng đó.
Khánh mỉm cười cảm động nhìn Dũng vừa chỉ giỏ trái cây cạnh bên.
– Còn giỏ này…?
Dũng nhanh nhẩu tiếp lời Khánh:
– Của lớp Khánh đó, cô chủ nhiệm và mấy bạn lớp Khánh đến thăm vừa về khi chiều. Còn giỏ trái cây lớn này là của ba mẹ Khánh nè. Kỳ này cho Khánh ăn trái cây mệt xỉu luôn…
Vừa nói anh vừa nhìn Khánh cười khúc khích. Khuôn mặt Dũng lúc này đã ráo hẳn nước mắt, tuy nhiên mắt vẫn còn đỏ hoe, chắc hẳn là Dũng đã khóc lâu lắm rồi.
– Sao Dũng khóc vậy?
Dũng sực nhớ vội đưa tay dụi mắt:
– Hì hì… tại Dũng sợ… ờ… Khánh không tỉnh lại đó mà. Có đau lắm không?
Nghe Dũng hỏi Khánh mới chợt sực nhớ đến chuyện đã xảy ra, bất giác anh nhìn xuống cánh tay trái của mình, nó đã được bó bột cứng ngắc. Dũng nhìn vào mắt Khánh đầy vẻ thương xót, nước mắt của Dũng lại như muốn chực trào ra, anh nắm chặt hơn bàn tay kia của Khánh, giọng run run:
– Dũng xin lỗi…
Nói rồi như không còn kềm được nữa, anh gục mặt xuống tay của Khánh mà khóc như một đứa trẻ nít. Khánh bối rối không biết phải làm sao, anh cố nâng bàn tay kia lên để vỗ về Dũng nhưng không được, nó nặng chịch như cả tấn bột vậy. Không hiểu sao anh không thấy đau đớn gì cả, trong lòng anh giờ đây rất hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Anh khẽ nâng mặt Dũng lên với bàn tay còn lại mà đôi tay của Dũng hãy còn đương giữ chặt lấy, anh nhìn Dũng thật hiền hòa:
– Khánh không đau đâu, đừng khóc mà… Bây giờ không sao nữa rồi.
Anh vuốt ngang nước mắt Dũng.
– Ðừng khóc, Khánh chịu không nổi là khóc theo đó… Khánh không sao đâu, rồi sẽ mau khỏi mà…
Anh nói rằng anh chưa khóc nhưng thật ra nước mắt anh đã rưng rưng rồi. Anh vừa đau lòng vừa hạnh phúc vì anh thấy Dũng khóc vì anh.
—o O o—
Khánh thấy nước mắt đã thấm ướt đẫm khuôn mặt của Dũng bèn trêu anh:
– Giống con nít quá! Cho cục kẹo nè!
Dũng phì cười méo xệch, hỏi:
– Sao dám ra đỡ cho Dũng vậy? Gan quá trời!
Khánh mỉm cười, anh nhìn Dũng lắc đầu:
– Cũng không biết… Khánh sợ Dũng té… nên…
Khánh ấp úng, anh đỏ cả mặt lên. Dũng cướp lời anh:
– … nên tính chụp Dũng sao, chụp nổi không? Khờ quá…
Dũng nhìn Khánh nở nụ cười thật hiền hậu:
– Cám ơn Khánh nhiều lắm!
Khánh chỉ nhìn Dũng, anh cũng chẳng nghe Dũng đang nói gì. Anh đang ngắm khuôn mặt Dũng cứ như bị cuốn hút vào đó vậy.
Dũng thấy Khánh không nói năng gì đâm ra lo lắng nên bèn hỏi:
– Khánh sao vậy? Ðau hả? Ðể Dũng kêu y tá nha?
Khánh vẫn nhìn chằm chằm vào Dũng, chợt anh giật mình vì Dũng đang lay anh. Dũng nhe răng cười:
– Gì mà ngó Dũng dữ vậy?
Khánh buột miệng:
– Tuy khóc nhè, nhưng vẫn còn đẹp trai ghê á.
Dũng đỏ mặt, cười gằn:
– Trời, mới hồi sáng còn chê mà.
Cả hai cùng nhìn nhau phì cười.
Khánh vẫn nhìn Dũng, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt ấy như dính keo vậy. Thấy vậy Dũng thôi không cười nữa, anh nhìn Khánh hỏi:
– Có chuyện gì vậy Khánh?
Khánh hơi nhíu mày lại mà không nói lời nào. Thật ra anh cũng không biết nên nói gì? Nếu anh nói thật mình đang nghĩ gì thì có khi Dũng sẽ bỏ rơi anh mất. Thấy Khánh vẫn còn đăm đăm suy nghĩ, Dũng từ tốn nói:
– Dũng biết, Khánh tốt với Dũng lắm, cho nên mới dám dứng ra đỡ cho Dũng. Với lại tụi mình đã là bạn thân của nhau rồi, vậy thì có chuyện gì Khánh cứ nói đi, đừng ngại! Hay là không tin tưởng Dũng?
Nét mặt anh đăm chiêu nhìn Khánh đầy lo lắng. Khánh cảm động lắm, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Dũng nữa, đành ngó lảng đi chỗ khác, khẽ lắc đầu:
– Không phải… có điều…
Anh thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt hay hành động của Dũng sau khi nghe được những lời anh sắp nói.
– Ðây là bí mật lớn nhất của Khánh, nếu một khi Dũng biết được rồi thì Khánh nghĩ tình bạn mình sẽ chấm dứt mất.
Nghe có vẻ hệ trọng, Dũng càng tò mò, anh nài nỉ:
– Dù chuyện nghiêm trọng như thế nào cũng vẫn không thay đổi gì đâu, Dũng tin rằng Dũng nhìn đúng người lắm. Khánh cứ nói nghe đi.
– Dũng đừng… tốt với Khánh quá…
Dũng trừng mắt nhìn Khánh:
– Tại sao vậy?
Khánh đành thở dài một lần nữa:
– Ðừng hỏi nữa được không?
Dũng lắc đầu quầy quậy:
– Không được, nói đi… nói ra nghe coi…
Khánh không kìm lòng được nữa, bèn nhỏ nhẹ nói:
– Vì… có khi… Khánh… yêu Dũng đó!
Dũng trố mắt nhìn Khánh, anh không tin nổi vào cái điều anh vừa nghe. Sao lại có thể như vậy chứ? Anh có nghe lầm không? Người bạn thân thiết nhất của mình lại là một thằng “bờ đờ” à? Hai bên tai anh lùng bùng, rồi đầu óc anh trở nên ê ẩm như có ai đó vừa giáng một búa vào đầu anh vậy. Sốc thật! Hàng trăm câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu anh khiến anh nhăn nhó mặt mày, cuối cùng anh lắp bắp:
– Mm… mới… nói gì… vậy?
Khánh mở mắt chậm chạp nhìn Dũng:
– Khánh là “gay”!
Rồi anh đã khóc! Anh khóc vì đau lòng, khóc vì cuối cùng bí mật của anh cũng được nói ra. Dũng hết nhìn Khánh, lại nhìn xuống đất, nhìn lên tường rồi không hiểu sao lại nhìn Khánh. Anh càng cố tránh nhìn vào mặt Khánh thì càng thấy mình đang nhìn. Ðầu óc anh đang rối tung lên. Không lầm đâu, sự thật là vậy. Sao mà nó có thể xảy ra trong một tình huống xấu đến vậy? Anh nên làm gì bây giờ?
Khánh nhìn Dũng qua dòng nước mắt:
– Khánh biết nói ra sẽ làm Dũng sợ, thậm chí là sốc nữa. Nhưng mà Khánh không cố ý đâu. Bí mật này Khánh giữ mãi bấy lâu nay mà không ai hiểu hết, khó chịu lắm! Khánh… xin lỗi…!
Dũng trân trối nhìn anh, không nói nên một lời nào. Khánh nhìn anh rồi từ từ khép mắt lại:
– I love you!
Rồi nước mắt anh cứ vậy tuôn trào ra ngoài.
Từ ngày Khánh xuất viện đến giờ anh không còn dịp tiếp xúc với Dũng nữa. Anh gọi điện thì luôn được dì Ba trả lời là không có nhà, vô trường thì anh không tài nào tìm thấy Dũng. Căn tin giờ ra chơi không còn bộ ba cười nói như ngày nào nữa. Dũng đang lảng tránh anh, điều này làm anh đau khổ vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới Dũng anh đều ứa nước mắt, nhưng anh không thể khóc, chuyện đó anh không thể làm.
Chiều thứ bảy, như mọi người thường nói là ngày của những cặp tình nhân hẹn hò nhau. Còn anh ngồi một mình lẻ loi trong phòng, căn phòng giờ đây thật buồn tẻ như là một không gian chết. Anh thở dài ngao ngán và lại nghĩ đến Dũng. Anh không trách Dũng, anh chỉ cảm thấy buồn cho anh.
Chợt tiếng điện thoại reo làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
– Alo?
Anh chỉ nghe được tiếng thở ngắn ngủi của người ở đầu dây bên kia. Anh lặng im, hơi thở này quá quen thuộc với anh, còn ai khác hơn ngoài Dũng. Một hồi sau Dũng mới lên tiếng phá tan sự im lặng:
– Um… khỏe không?
Khánh không buồn miệng trả lời, anh vẫn im lặng. Con người mà ngày ngày anh mong nhớ đang nói chuyện với anh, nhưng đã quá đỗi xa lạ.
– Nhận ra ai không?
Khánh vẫn không đáp. Dũng ấp úng bên kia:
– … giận Dũng sao?
Khánh buông ra một tiếng thở dài thượt nhưng anh vẫn không nói gì. Anh nghĩ ràng anh sẽ khóc, nhưng anh không có. Có lẽ sự vô tâm cả tháng trời nay của Dũng đã làm cho tình cảm trong con người anh trở nên nguội lạnh.
Dũng không biết nói gì thêm nữa, lòng anh rối tung lên, anh không luờng trước được chuyện này, do vậy cứ ngập ngừng mãi. Cuối cùng anh cũng tìm được một câu khác:
– Cho Dũng xin lỗi…
Khánh vẫn im lặng, sự im lặng của anh càng làm Dũng thêm luống cuống.
– Nói gì đi, đừng im lặng như vậy làm Dũng sợ lắm…
Vẫn không có dấu hiệu trả lời anh, Dũng đã lo lắng thật sự. Anh thở trở nên nặng nhọc hơn:
– Um… nếu Khánh không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Dũng gọi điện cho Khánh chỉ để hỏi có muốn… làm bạn với Dũng nữa không thôi.
Khánh thở dài lần nữa, nhưng lần này anh cảm thấy vui lên được đôi chút. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Bộ không sợ nữa sao?
Dũng giật mình vì câu hỏi cắc cớ của Khánh, anh không kịp suy nghĩ và không nghĩ rằng Khánh sẽ hỏi anh câu này.
– Um… không!
Khánh gằn lại:
– Chắc không? Khánh biết ăn thịt người đó…
Dũng phá lên cười:
– Ở đâu bán vậy, Dũng mua về “ăn” coi như huề ha!
Khánh phì cười, anh cười thật vui vẻ, hạnh phúc đã trở lại với anh. Làm bạn cũng được, miễn là anh không mất Dũng.
—o O o—
Khánh vừa ngáp dài vừa chạy ra mở cửa, cái cánh tay bó bột nặng trịch làm anh rất vất vả khi mở cái chốt cửa. Trước mặt anh, ngoài cả sự tưởng tượng của anh, đó là Ly. Khánh chưng hửng nhìn Ly mà quên béng đi việc phải mời cô vào nhà. Ly nhìn Khánh trân trân:
– Vào nhà được không?
Khánh giật mình bèn nép qua một bên chừa lối cho Ly bước vào:
– Xin lỗi nha, dĩ nhiên rồi!
Khánh cười khúc khích nói tiếp:
– Bữa nay Rồng ghé nhà Tôm ha! Uống gì không?
Ly lắc đầu buồn hiu:
– Không.
Thấy vậy anh bèn thôi không đùa nữa. Anh chỉ cho Ly ngồi xuống cái ghế dài dựa sát tường, còn phần mình thì anh ngồi bệt hẳn xuống thảm, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Ly dò hỏi. Ly không nói gì, cô chỉ hất tay bỏ cái túi xách qua một bên rồi bưng mặt khóc nức nở.
Khánh bối rối vô cùng. Lần đầu tiên anh thấy Ly khóc, mà hơn hết là lần đầu tiên có người con gái khóc trước mặt anh. Khánh không biết nên làm gì, tay chân anh như bị kiến bò, cứ chực định vỗ về Ly nhưng lại thôi, anh thấy tốt nhất là nên để cô được yên.
Một hồi lâu sau, Ly mới thôi không khóc nữa, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc lại cho ngay ngắn. Thấy vậy, Khánh vội vàng chụp lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa sang Ly. Ly nhoẻn nụ cười gượng gạo cám ơn anh. Khánh vẫn ngồi đó nhìn Ly chăm chú, đến độ Ly phải đỏ mặt:
– Lần đầu thấy con gái khóc sao? Nhìn dữ vậy?