Bí mật trái tim - Chương 18
Phần 20
Rrrreeennngggg…
– Alô, Dũng hả… tao tìm được nó rồi.
Dũng buồn bã hỏi khẽ:
– Nó… không sao chứ? Tụi bay đang ở đâu?
Thy chua chát nói:
– Bây giờ thì không sao… thằng Đức cho nó ăn tô mì, giờ lăn ra ngủ rồi. Đang ở bên nhà thằng Đức nè, không sao đâu mày yên tâm.
Dũng thờ phào ra đáp:
– Vậy được rồi… cám ơn mày… lo cho nó dùm tao… tao nghĩ… tao không ở đây bao lâu nữa đâu…!
Thy hoảng hồn:
– Ê,… mày muốn… gì hả??
Dũng gạt ngang lời nói của Thy:
– Tao không có tự tử đâu, khỏi lo… nhưng mà tao… định… um sẽ qua Nhật với ba má tao.
Thy hét vô điện thoại mà quên mất là mình đang ở phòng khách:
– Cái gì…? Thiệt ra là tụi bay có chuyện gì vậy? Không thể gặp nhau nói chuyện bình tĩnh được sao? Làm gì mà nóng nảy vậy? Chuyện đâu còn có đó…
Dũng vẫn điềm đạm trả lời:
– Không phải,… mà là không còn gì để cứu vãn nữa… thôi tao không muốn nói chuyện đó bây giờ… mày lo cho Khánh dùm tao… đừng để nó kiếm tao nữa… cám ơn mày nhiều lắm…!
Thy vội nói:
– Bạn bè mà, đừng nói vậy… không lẽ… ơ… alo…??
Thy cáu tiết đặt điện thoại xuống. Anh thở hắt ra rồi dợm bước lên phòng Đức. Đức ngồi bệt đưới sàn nhà bên cạnh giường chỉ khẽ nhún vai rồi nhìn Khánh đang nằm ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng gì nữa. Thanh mệt mỏi ngồi kê đầu vào Đức mà ngước mắt nhìn Thy hỏi:
– Sao rồi?
Thy nhún vai đáp:
– Có trời mới biết… tao chẳng hiểu chuyện gì hết…
Giật mình vì sợ Khánh nghe thấy, Thy bèn dịu giọng lại nói khe khẽ:
– Nó không chịu gặp thằng Khánh…
Đức chỉ khẽ nhếch mép cười nói:
– Không sao đâu, nó ngủ say như chết rồi… mày có quăng nó ra đường nó cũng chả tỉnh đâu!
Thanh thở phào, anh lại chúi đầu vào người Đức mà nói:
– Chán tụi nó quá, không lẽ không còn cách gì sao?
Đức thờ ơ đáp:
– Chuyện tình của mấy thằng gay là thế đó… ‘dễ đến’ rồi cũng ‘dễ đi’…
Thanh trợn mắt nhìn Đức dò hỏi, nhưng Đức vẫn lạnh lẽo bởi vì anh nói sự thật. Từ trước đến nay có mấy cuộc tình ‘như vậy’ được bền vững đâu?
Thy lắc đầu, anh ngồi xuống sàn nhà tựa đầu vào vách tường mà đáp:
– Không phải vậy đâu… đừng có bi quan… theo tao biết là tại ba thằng Khánh cản thôi…
Đức chưng hửng nhìn Thy:
– Ủa?… sao bữa trước mày nói ông già nó đồng ý rồi mà?
Thy chỉ nhếch mép cười chán nản:
– Có trời mới biết…
Thanh nhìn Thy trân trối, rồi anh lại thở dài ra chiều đã hiểu mọi chuyện:
– Ra là vậy…
Thy lạnh lùng đáp:
– Phải… chưa có gì tệ hơn vậy. Nhưng có lẽ đã đến lúc tao dạy cho thằng Dũng biết thế nào là đạo lý làm người rồi.
Đức nghe nói mà khôn gkhỏi phì cười:
– Mày nói gì nghe ghê vậy?
Thy vẫn tỉnh queo đáp:
– Thôi tụi bay đi ngủ đi, mọi chuyện để tao lo…
Thanh mỉm cười đưa mắt quay sang ngó chiếc giường mà Khánh đang nằm rồi hỏi Thy:
– Mày nghĩ ‘nó’ chịu nổi hay không?
Thy phì cười:
– Đồ dâm đãng…
Thanh mỉm cười nguýt mắt nhìn Thy:
– Sao chửi tao? Tao nói… cái giường mà…
Đức mỉm cười:
– Thôi khỏi, lạ gì em nữa… kéo cái nệm trên giường em xuống đi, ba đứa mình nằm trên sàn cũng được mà, rộng rãi chán…
Thy vội xua tay:
– Khỏi chừa phần tao… đưa tao cái mền, tao xuống phòng khách là được rồi…
Thanh ngồi nhổm dậy, vừa lôi cái đệm trên giường bên cạnh xuống sàn nhà vừa hỏi:
– Vậy sao?
Thy gật đầu đáp như đinh đóng cột:
– ừ…!
Đức chỉ nhếch mép mỉm cười, anh nhổm người tiến đến gần Thy hơn rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Mày chắc chứ…
Thy lờ đờ nhìn đôi mắt Đức như bị thôi miên, làn hơi ấm từ Đức nhẹ nhàng phả vào mặt anh khiến anh mất bình tĩnh, nhưng anh vẫn cố đáp với giọng cứng cỏi:
– … ơ… chắc…
Đức vẫn mỉm cười, nụ cười ma qủy muôn thuở rồi nhẹ đặt lên môi Thy một nụ hôn ngọt lịm. Thanh nhìn cảnh đó mà cười khúc khích:
– Bây giờ thì khỏi xuống phòng khách nữa hả?
Đức bật cười khúc khích, rồi anh đè Thy nằm lăn ra sàn nhà:
– Dĩ nhiên là không rồi…
* * *
Cuối cùng cũng tìm được. Bố Khánh thở phào nhẹ nhõm trước cổng nhà Dũng. Ông cũng phải khen thầm căn nhà khang trang quá. Ông đinh ninh rằng Khánh sẽ ở đây với Dũng. Suốt từ sáng đến giờ ông không thấy anh về nhà. Ông cũng cảm thấy mình hơi bị dở hơi bởi vì không ai lại tự dưng đi làm chuyện như vậy. Tìm con mình ở nhà bạn trai của nó!? Thật là chuyện nực cười suốt cuộc đời ông bây giờ mới gặp. Ông thở dài ngào ngán, bởi ông không còn biết phải làm gì hơn nữa đây. Ông toan nhấn chuông cổng nhà Dũng thì như có điều gì đó khiến ông phải quay lại nhìn. Và điều mà ông nhìn thấy khiến ông xót xa vô tận. Dưới tán cây bạch đàn, một chàng thanh niên đang gục đầu vào gối ngủ vùi. Ngó bộ dạng thật thảm hại. Người đó chỉ cần thoáng nhìn là ông đã nhận ra, không ai khác hơn là con trai ông, Khánh.
Ông cố gắng dằn lấy cảm xúc của mình, hít thở thật sâu rồi tiến về phía anh. Khánh vẫn gục đầu ngủ say sưa đến nỗi ông đã đến sát cạnh bên anh mà anh vẫn không hề hay biết. Cả một ngày trời mòn mỏi, anh đã thấm mệt nên ngủ thiếp đi mà không biết. Ông thở dài lay Khánh dậy.
– Khánh… dậy…! Về nhà đi con.
Khánh giật mình tỉnh giấc. Bố anh đang đứng trước mặt anh.Khánh chậm rãi lắc đầu. Bố anh lại lên tiếng:
– Về nhà đi, bố con mình nói chuyện…
Nhưng Khánh vẫn khăng khăng:
– Bố về đi, con không về đâu.
Ông bố như muốn nổ tung trước thằng con bướng bỉnh. Ông giơ tay tát anh một cái. Bàn tay ông run lên sau cát tát ấy, nó làm ông đau nhói. Ông chưa từng tát Khánh một cái nào từ hồi anh còn bé. Nhưng đây quả là một thách thức ông không thể chịu đựng nổi. Ông quay đầu bỏ đi, không có can đảm nhìn đứa con của mình nữa. Ông không còn nhận ra nó nữa.
Khánh nhăn nhó một lúc. Từ khóe miệng anh một dòng máu tươi chảy xuống. Anh thản nhiên đưa tay quẹt ngang rồi đưa lên nhìn, rồi anh mỉm cười. Một nụ cười chua chát.
Trong thâm tâm anh chỉ có Dũng, không ai thay thế được Dũng nữa. Không ai hết. Cái tát đã làm anh tỉnh hẳn người. Nhưng nó chỉ là cái phẩy nhẹ nhàng so với nỗi đau đang dằn xé trong lòng anh.
Phần 21
– Sao mày không gặp nó? Nó đang nổi điên ở nhà kìa…
Dũng thoáng chút bối rối:
– Tao không thể. Mày ráng khuyên nó quên tao đi… tao không thể…
Thy cáu tiết gắt:
– Mày thiếu bản lĩnh vậy sao? Trời ơi, thằng khờ à. Chuyện tình cảm là chỉ có hai đứa bay thôi, sao để một ông già chen vô mà lại làm đổ vỡ lung tung vậy?
Dũng giật mình hỏi:
– Ủa, sao mày biết?
Thy cao giọng:
– Sao không? Thằng Khánh nghĩ là do ông già nó chen vào và phá đám tụi bay nên tao mới biết. Mặc kệ ổng đi!
Dũng thở dài đáp:
– Dù sao ổng cũng là ba của nó… nó có thể mất tao, nhưng nó không thể mất ổng, đúng không?
Thy cứng họng không biết đáp ra sao. Dũng tiếp luôn:
– Vả lại, tao thấy ổng nói rất đúng…
Thy bèn hỏi:
– Ổng đã nói gì mày?
Dũng gạt phắt đi:
– Không cần thiết nữa… mày ráng khuyên nó đừng đến tìm tao nữa. Nhìn cảnh nó cứ hết đứng rồi ngồi buồn xo mà chờ tao bên đường làm tao chịu không thấu. Tao khổ lắm… tao sắp mất sức chịu đựng rồi…
Thy mừng rơn:
– Vậy càng hay… vậy thì mày có thể quay lại… mày có thể tha thứ cho nó…
Dũng đã gạt ngang, giọng nói của anh như lạc hẳn đi:
– Tao có thể bỏ qua mọi lỗi lầm khủng khiếp gì đó nếu nó có! Tao yêu nó lắm, nhưng tao không thể ‘hại’ nó… trời ơi… mày hiểu không?
Thy ngơ ngác:
– Hả? Là làm sao?
Dũng im bặt. Một hồi sau anh đã lấy được bình tĩnh và từ tốn trả lời:
– Thôi không nói chuyện này nữa. Dù sao hành lý cũng đã xong, tối nay tao bay rồi. Đừng nói cho nó biết, nhớ không?
Thy trợn tròn mắt, nói như thét vào điện thoại:
– Cái gì? Mày làm thiệt à?
Dũng vẫn bình thản trả lời:
– Đến giờ tao đi rồi, mày ráng giữ gìn sức khỏe nha, hỏi thăm hai thằng kia dùm tao nữa. Còn nó thì điều quan trọng là mày hãy giúp nó quên tao đi…
Thy vội ngắt lời:
– Hê… chuyện của mày thì mày tự lo đi chứ, ít ra mày cũng tự nói cho nó biết chứ…
Dũng vẫn lạnh lùng, có ai biết được anh đang nuốt từng giọt nước mắt vào lòng mình.
– Tao… tao… không có… can đảm…
Thy bực bội gắt:
– Vậy sao? Đồ hèn!
Dũng im bặt, nhưng Thy cũng chẳng thốt được lời nào. Cuối cùng Dũng cũng lên tiếng:
– Sao mày không chửi tao nữa đi… tao còn tệ hơn cả một thằng hèn nữa.
Thy chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Dũng, anh quát:
– Mày đang ở đâu?
Dũng thở dài ra rồi đáp gọn:
– Sân bay!
Thy nghe càng cảm thấy điên hơn trước:
– Mẹ kiếp mày! Đi đi, đừng về đây nữa!
Dũng cười nhạt nhẽo:
– Có lẽ vậy! Tụi bay bảo trọng nghe. Tao phải đi rồi! Tao sẽ gọi điện cho mày… mày là ngườì tao tin tưởng nhất… cám ơn mày nhiều lắm!
Dũng đã gác máy. Thy ngẩn người ra rồi anh cũng gác máy xuống. Nghĩ ngợi một chút, anh lại gấp gáp bấm lấy số máy của Khánh.
– A lô?
Giọng con nít, có lẽ là em thằng Khánh. Thy vội vã hỏi:
– Anh Khánh có nhà không bé?
Tiếng thằng bé đáp:
– Anh Hai chưa về anh ơi.
Thy vội chào nó rồi anh cúp máy.
– Quái thật? Nó đi đâu vậy ta?
Sực nghĩ tới Đức, có lẽ Khánh qua nhà Đức. Thy vội gọi ngay sang nhà Đức, tay chân anh toát mồi hôi lạnh cóng, anh phải hít hơi đến mấy lần để lấy lại bình tĩnh:
– Alô?
Thy vội vàng đáp:
– Dạ chào bác. Đức có nhà không ạ?
Giọng mẹ của Thanh đáp:
– Nó và thằng Thanh vừa mới đi khỏi. Thy hả?
Thy vội vàng hỏi:
– Dạ, là cháu. Tụi nó có nói là đi đâu không bác?