Bí mật trái tim - Chương 16
Ông chỉ nhì lơ đãng ra ngoài cửa sổ rồi nói:
– Một năm rồi… chắc là tụi cháu yêu nhau thật lòng lắm phải không?
Dũng đỏ mặt, anh ấp úng thốt ra:
– Dạ…
Ông nhìn Dũng nhẹ nhàng đáp:
– Cháu có tính đến chuyện tương lai không?
Dũng khẽ gật đầu nói:
– Dạ cháu có nghĩ rồi, cháu học xong thì đi làm là đủ tiền sống cho cả hai. Nhà cửa thì không phải lo rồi, mọi thứ cũng không ngoài khả năng của cháu đâu.
Nghe giọng đầy tự tin của Dũng mà ông cũng phải giật mình ngắm nghía kĩ lại con người trước mặt ông và lấy làm nghi ngờ vì anh mới có 19 tuổi. Ông gật gù nói:
– Ừ, coi bộ cháu đã lo toan hết mọi chuyện. Còn ba mẹ cháu thì sao?
Dũng thoáng ngập ngừng, rồi anh quyết định thẳng thắn đáp:
– Ba mẹ cháu luôn ở nước ngoài nhiều hơn là ở đây. Mà mọi việc hôn nhân, tình cảm hay là cuộc sống của cháu thì đều tự cháu quyết định. Cháu nghĩ có cơ hội cháu sẽ nói rõ và ba mẹ cháu sẽ hiểu mà.
Bố của Khánh chỉ khẽ nhướng cặp chân mày, rồi ông lại bình thản hỏi:
– Vậy… cháu nghĩ sao nếu như cháu phải xa nó?
Dũng giật bắn mình, anh nhìn ông trân trối, mồ hôi trong người anh toát ra gần như ướt sũn chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông. Ông vẫn điềm đạm nói:
– Nếu cháu đã chính chắn rồi thì bác cháu mình cũng nên nói chuyện thẳng thắn như những người đàn ông với nhau. Vì tương lai của thằng Khánh, bác xin lỗi… bác nghĩ cháu nên rời xa nó đi!
Giọng ông thốt ra rất rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng Dũng nhe như những tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, mồ hôi của anh lại túa ra như tắm, cổ họng anh ngột ngạt, khô khốc, lưỡi cứng đơ ra,… anh đưa mắt nhìn ông như van lơn mà không thốt ra được lời nào để mà cầu xin cả.
Bố Khánh vẫn ngồi đó, nhưng ông không tỏ vẻ gì là xúc động cả, khuôn mặt ông vẫn điềm đạm như từ nãy đến giờ:
– Đó là những gì bác muốn nói với cháu, hy vọng cháu hiểu và rời xa thằng con bác.
Dũng như muốn bật khóc, đôi mắt anh cay xè, đỏa hoe. Anh cố gắng kìm lại lắm mới có thể thốt ra được một câu:
– Nhưng… tại… sao ạ?
Bố Khánh vẫn điềm nhiên, không có gì thay đổi mặc dù đây là lần đầu tiên ông thấy một thằng con trai đã trưởng thành gần như muốn khóc tróc mặt ông.
– Bởi vì tương lai của nó. Bác không hy vọng nó sẽ trở thành ‘khác người’ và cháu cũng vậy nữa. Nêu cháu chịu rời xa nó, không xuất hiện trước mặt nó nữa thì một thời gian sau nó sẽ quên đi, và sẽ chấp nhận những người khác, dĩ nhiên là những ‘cô gái’ chứ không phải là…
Rồi ông thở dài, bỏ lửng câu nói của mình.
Từng câu nói của ông như từng nhát dao cứa vào da thịt Dũng, đau xót đến rướm máu. Anh không cầm nổi được lòng mình nữa, anh ứa nước mắt ròng ròng mà không dám để bật ra khóc thành tiếng. Dù sao anh cũng đã lớn, không nên dễ khóc để lộ vẻ yếu đuối trước mặt ông. Anh nhìn ông vô cùng tuyệt vọng mà nói:
– Nhưng cháu… thật lòng với Khánh… bác làm ơn… đừng bắt cháu đi… cháu… cháu… làm không được đâu… cháu hứa… cháu không để Khánh khổ đâu…
Ông nhìn Dũng đang nghẹn lời mà khẽ thở dài. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang như van xin, cầu khẩn ấy của anh mà đáp:
– Coi như bác có lỗi phụ lòng cháu vậy. Bác xin cháu… hãy buông tha cho thằng Khánh…
Rồi ông đưa tay vuốt mặt, trầm ngâm nhìn Dũng như chờ đợi. Dũng nín lặng, cúi mặt xuống thổn thức. Tất cả đến đây là kết thúc, cả thế giới tươi đẹp của anh và Khánh đã sụp đổ dưới chân anh, chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn… Anh nhìn gương mặt sắt đá của ông mà tự hiểu rằng mình chẳng còn một cơ may nào nữa, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không… Chợt thằng bé bất ngờ reo lên phá tan bầu không khí nghẹt thở ấy:
– A, ráp xong rồi… anh Dũng… ơ,… anh Dũng…
Dũng giật mình, anh vội lau nước mắt nhìn nó cố rặn ra một nụ cười méo mó:
– Ờ,… sao em?
Thằng bé ngó Dũng một hồi rồi sợ sệt khẽ hỏi:
– Anh… khóc hả?
Dũng vội quay mặt đi đưa tay quệt những dòng nước mắt còn đọng lại, rồi mới quay ra trả lời nó:
– Ơ… đâu có…
Thằng bé thấy mắt Dũng hãy còn đỏ hoe, nó liền nói:
– Anh đừng có chối… em thấy anh khóc rõ ràng… em ráp xong máy bay rồi nè, anh thấy đẹp không?
Dũng nhìn vô hồn vào mẫu hình chiếc máy bay của thằng bé mà lơ đãng đáp gọn:
– Ờ…
Lúc đó bố Khánh mới bảo nó:
– Đẹp lắm, con đem vô trong khoe mẹ đi.
Thằng bé vậng dạ rồi nó nhổm dậy, cẩn thận bê nguyên cái mô hình vào trong bếp. Đợi nó khuất sau cửa bếp, bố của Khánh mới quay sang nói nhỏ nhẹ:
– Bác hy vọng cháu suy nghĩ kĩ về chuyện này… nếu cháu thương nó thì cháu… “hãy vì nó”…
Dũng buồn bã, anh khẽ đáp mà gần như muốn khóc trở lại:
– Dạ… cháu hiểu… cháu biết phải làm gì rồi.
Đoạn anh đứng lên nói:
– Thưa bác… cháu về…
Rồi anh cắm đầu đi ra cửa, leo lên xe và lao vút vào màn đêm.
Ông ngồi một mình trên chiếc ghế mà thở dài, ngó bộ dạng thảm hại của Dũng lầm lũi khi bước ra cửa mà đôi mắt ông dường như cũng ướt dẫm nước. Không lẽ thần kinh thép của một tay phi công siêu đẳng đã theo ông về hưu rồi sao? Trời ơi, tôi có làm đúng không?
PHẦN 18
– Anh hai coi nè, đẹp không?
Thằng bé vừa giơ cái mô hình máy bay mà nó vừa ráp xong khoe với Khánh. Vừa lau bàn vừa nhìn cái mà thằng bé cho là máy bay khiến Khánh bật cười khanh khách.
– Trời ơi, sao thấy ghê vậy nè. Anh Dũng không ráp cho em hả?
Thằng bé phụng phịu trả lời:
– Tại Dũng không chỉ em mà, anh Dũng lo khóc không thôi.
Khánh giật bắn mình như muốn đứng tim. Mẹ anh quay ngoắt sang nhìn thằng bé trân trối. Khánh lên tiếng hỏi thằng bé lại vì sợ mình nghe nhầm:
– Anh Dũng khóc hả?
Thằng bé gật đầu, nó nói:
– Chắc tại ảnh…
Không kịp nghe trọn câu của thằng bé, Khánh hộc tốc lao lên phòng khách. Vắng lặng…! Chỉ có bố anh ngước nhìn anh với dáng vẻ chờ đợi. Khánh cố trấn tĩnh lại, anh nhẹ nhàng hỏi bố:
– Ơ… Dũng đâu vậy bố?
Bố anh khẽ tháo cặp kiếng xuống, ông thở dài đáp:
– Về rồi…
Khánh nôn nóng hỏi bố:
– Về sao không nói gì với con vậy?
Bố anh thư thả dựa lưng vào ghế đáp:
– Bố không biết, chắc nó bận…
Khánh chịu không nổi nữa, anh la toáng lên:
– Bố nói dối… Dũng không bao giờ như vậy. Bố đã nói gì với ảnh?
Ông kinh ngạc nhìn Khánh trân trối, có lẽ đây là lần đầu tiên ông thấy con mình giận dữ như vậy. Rồi ông không trả lời, chỉ thản nhiên đứng dậy bỏ đi vào phòng mình. Khánh điên tiết gào lên:
– Bố đứng đó,… bố phải nói cho con biết chuyện gì xảy ra?
Cùng lúc đó mẹ anh cũng tất tả chạy lên, bà kéo thằng bé con đang sợ sệt vào lòng mình mà nói với Khánh:
– Khánh, đừng làm em sợ chứ con…
Nhưng Khánh càng nổi điên hơn, anh thét lên:
– Con mặc kệ!
Bố anh quắc mắt giận dữ nhìn anh:
– Mày ăn nói với bố mẹ mày như thế hả?
Khánh bật khóc:
– Bố ác lắm,… con ghét bố,… con căm thù bố… nếu ảnh có chuyện gì thì con không tha cho bố đâu!
Ông gầm lên:
– Mày làm gì bố mày…?
Nhưng rồi nhận ra rằng ông chỉ nói cho chính mình nghe, Khánh đã phóng vụt như một tia chớp ra khỏi nhà. Mẹ anh chỉ kịp kêu tên anh thống thiết. Ông loạng choạng ôm đầu rồi ngồi phịch trở lại xuống ghế. Lần đầu
tiên con ông dám cãi ông, và cũng lần đầu tiên ông thấy nó thực sự giận dữ. Đưa mắt nhìn qua vợ và thằng con út, ông cũng giật mình vì vợ ông đang nhìn mình hằn học. Ông thở dài hỏi:
– Không lẽ tôi sai sao?
Bà lẳng lặng không đáp, thằng bé con thì đeo cứng lấy bà, nó nhìn ông lấm lét không dám nói gì.
* * *
Vừa rời khỏi chiếc taxi, Khánh hớt hải nhấn chuông cửa nhà Dũng.
Reenngggg… Rrreeengggg…
Dì Ba vẫn trong bộ đồ xoa quen thuộc tất tả chạy ra.
– A Khánh hả, Dũng nó không có nhà, có gì không cháu?
Nhìn đôi mắt ướt đẫm của Khánh, dì Ba giật mình lo lắng:
– Cháu sao vậy Khánh? Hả?
Khánh vội vàng đáp:
– Dũng chưa về sao dì? Dũng đi về lâu rồi mà?
Dì Ba ngập ngừng rồi đáp:
– Nó… nó chưa có về…
Nhưng Khánh đã phát hiện ra chiếc xe Dream của Dũng đang đậu ở dưới sân nhà, anh lao vào sân và gào lên:
– Sao dì dấu con, nó về rồi mà… xe nó kia kìa… cho con gặp nó đi… con có chuyện gấp lắm mà… Dũng ơi…
Dì Ba hoảng hồn vì thái độ đột ngột của Khánh. Nhưng bà vẫn kịp lấy lại bình tĩnh kiên nhẫn ngăn Khánh nói:
– Không phải, nó không có ở nhà…
Khánh vẫn khăng khăng kêu gào:
– Con không tin… Dũng ơi… Dũnnngggg…
Dì Ba ra sức ngăn cản Khánh lại, nhưng không được. Anh gạt phắt dì qua một bên làm bà suýt té nhào, rồi anh chồm vội lên cầu thang, mở toang cửa phòng Dũng… Không có ai! Căn phòng vắng lặng như tờ. Khánh
điên tiết chạy vù xuống nhà nhìn dì Ba đang hớt hải chạy lên. Anh vừa khóc vừa nài nỉ bà:
– Dì Ba, Dũng đi đâu vậy… nói con biết đi…
Bà chỉ ngập ngừng không đáp. Khánh khuỵu gối xuống hẳn chân bà mà khóc thảm thiết:
– Dì Ba… nói con biết đi… Dũng đâu rồi dì Ba… con năm nỉ dì mà… dì thương con…
Dì Ba vội đưa tay đỡ Khánh đứng lên mà nhẹ nhàng nói:
– Nó đi rồi, vừa về tới là nó bỏ xe đó… um… rồi chạy biến ra ngoài. Dì cũng đâu có biết nó đi đâu. Hay con ở đây chờ đi, lát nó về…
Khánh lắc đầu đáp:
– Không… con phải đi kiếm nó… chừng nào nó về thì dì giữ nó lại dùm con nha dì Ba…
Thấy chuyện có vẻ quan trọng, bà bèn hỏi:
– Sao vậy? Hai đứa bay có chuyện gì?
Khánh lắc đầu không đáp, anh chạy vọt ra cửa rồi biến mất.
Bà Ba lắc đầu buồn bã đóng cánh cổng nhà lại, vừa thở dài vừa nhìn lên mái nhà, nơi đó có một khuôn mặt đang ứa nước mắt dầm dề. Dũng ngó theo cái hình bóng thân thương ấy cho đến tận khi nó mất hút sau
màn đêm mới thôi. Anh chỉ muốn lao xuống, đuổi theo ôm chầm lấy Khánh và mặc kệ mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng anh không thể,… mọi điều đều không thể. Dũng ngã ngửa người lên mái nhà, nó hãy còn âm ấm
bởi cái nắng của ban ngày hôm đó. Anh ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, lòng mỗi lúc một dịu lại hơn… Ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh sực tỉnh người toát mồ hôi, run run đưa tay móc vội lấy chiếc máy điện thoại
trong túi quần ra mà bấm số của thằng Thy:
Reeeennnnggg… Rrreeeenngggg…
Thy hốt hoảng chụp cái ống nghe, luống cuống thế nào lại vuột tay rớt xuống đất cái cạch chói tai.
– Alô, Thy nghe…
Dũng run run cất giọng:
– Tao đây…