Bí Mật Động Trời - Chương 9
– Chị à…….em nghĩ chị đã hiểu lầm rồi, em và anh Khoa chỉ là anh em thôi, sao có thể yêu nhau được ạ. – Tú giải thích
– Không cần nói nhiều. Bây giờ mày có đi không? Hay là đợi tao dùng lưỡi lam gạch gương mặt dễ thương, trắng trẻo xinh đẹp của mày hả? – Vy quát to
Tú quá hải khi nghe lời ham dọa, liền bật khóc nức nở.
– Không phải, không phải đâu chị ơi – Tú tiếp tục giải thích
– Có đi không ? – Vy nóng giận
– Có đi không? Hả – Vy gào
Rồi Tú thấy Vy từ từ móc cái gì trong giỏ xách ra nên vội chạy lên lầu lấy vali và đồ xuống.
– Ngoan đó, đi lẹ lên – Vy cười to
– Chị à……….. – Tú khóc nức nở
Và rồi cánh cổng nhà Trường và Khoa khép lại, Tú đã ra ngoài đường giữa trời nắng chan chan. Tú khóc, khóc rất nhiều vì mọi chuyện đến quá bất ngờ như vậy. Còn Khoa thì cứ nghĩ Vy ở nhà mình nên không dám về nhà sợ bị phiền phức, Trường thì đã ráng nghĩ một ngày đi làm để lại nhà mấy bà dì nuôi để học cách làm mì . Một món đơn giản đối với mọi ngừời nhưng đối với Trường thì rất khó, Trường cứ quyết tâm làm vì không muốn bị mọi người chê bai, trêu chọc vì một món đơn giản mà không biết làm và đặc biệt là muốn nấu lại cho Tú ăn.
Trời đã sập tối, màn đêm kéo xuống. Tú đã đi quá xa, và nghĩ từ nay sẽ không còn cơ hội gặp lại Khoa và trường. Đối với Khoa ,Tú luôn nghĩ là một thứ mờ ảo, là một ân nhân. Nhưng với Trường, Tú đã bắt đầu thay đổi cảm nhận, có chút dễ thương và đặc biệt khác hẳn với Khoa. Rồi cậu bé nghĩ đến chuyện tô mì xào Trường nấu trên đường đi mà cảm thấy hối hận vì đã lỡ……….nghĩ đến đây cậu bé lại bật khóc òa lên vì thấy trống vắng, cô đơn không còn ai bên cạnh.
Cậu bé đã đi vào một con đường vắng, có đầy cỏ xanh và mịt tối. Con đường này cũng chính là con đường mà Trường đến nhà bà dì học làm mì, nhưng khoảng cách xa lắm.
Rồi màn đêm lạnh lẽo lại buông xuống, cảm giác của Tú giống như ngày bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, trống vắng cô đơn và buồn tẻ. Nước mắt cứ tuôn trào, cậu bé ước gì lại một lần nữa được Khoa và trường đưa về nhà giống như đêm hôm đó.
Nhưng cậu bé nghĩ đó là điều không thể nào xảy ra được vì Khoa và Trường làm gì đến nơi hoang vắng như thế này. Rồi cái lạnh cực khủng đã làm Tú ngất xĩu tại cánh đồng đầy cỏ xanh này.
– Con về nha dì- Trường nói
– Có mỗi món mì, mà học cả ngày nay…thằng này thật là.
– Dạ con nấu cho một người ăn.
– Vậy hả, thôi về đi đường cẩn thận.
– Dạ, con đi đây.
– Tội nghiệp cái thằng..từ đó tới giờ có xuống bếp lần nào đâu, mà bây giờ lại…….
– Chắc người này đặc biệt lắm đây. – Hai bà dì nói.
Trên đường về, Trường luôn mĩm cười vì tự hào đã làm được món mì ngon để chiêu đãi Tú. Chiếc mô tô vụt nhanh trên đường về…………………….
Trên đường đi Trường bỗng dưng lúc nào cũng nghĩ về Tú, rồi thắc mắc sao cứ nghĩ về cậu nhóc mãi vậy? . Thực ra là chuyện gì, Trường vụt xe tốc độ nhanh. Đi qua một cánh đồng đầy cỏ xanh, rồi hai cánh đồng, ba cánh đồng…………và……..
Két……….., tiếng xe thắng gấp vì Trường thấy bóng dáng ai quen quen, dường như đã gặp rồi. Rồi Trường nghĩ ngay đến Tú, nhưng chắc không phải làm gì giờ này Tú ở đây. Tú quyết định đi tiếp, nhưng khi leo lên chiếc mô tô, Trường vẫn thấy cái gì khó chịu, muốn quay lại nhìn người ngất xĩu thì nhăn mặt nhó mày vì quá giống Tú. Trường chạy lại.
– Trời, là Tú………….sao lạnh thế này ? – Trường giật mình.
– Nhóc, nhóc tỉnh dậy đi….sao lại ở đây ? – Bàn tay Tú run run
Cho dù Trường có kêu thế nào thì Tú không thể mở mắt ra được. Có thể nhận thấy gương mặt Trường lúc này khắc lên chữ lo lắng. Trường đưa Tú lên lưng rồi đưa lên xe.
– Cái gì đây, sao không nổ máy. – Trường đập mạnh vào xe.
Một hồi sao kiểm tra thì Trường biết xe đã hết xăng. Trường nóng lòng lắm. Hơi thở gấp gáp của Tú cứ phà vào mặt Trường, một cơ thể lạnh như băng áp sát vào người Trường. Cả một thời gian bối rối không biết làm thế nào, Trường đã thấy được túp liều phía xa xa nên quyết định đi đến đó và không ngừng kêu tên Tú.
Sau một hồi lâu chờ đợi, Khoa biết mình không thể nào ở ngoài đường hoài được nên về nhà.
Về tới nhà gương mặt thất vọng của Khoa tràn trề khi thấy Vy vẫn còn ở đây.
Vừa bước vào nhà, Khoa đã thấy Vy nằm dài trên bộ sa-lông mà ngũ.
– Vy……Vy………