Bí Mật Động Trời - Chương 8
Tại nhà bếp.
– Em muốn hôm nay ăn mì cho gọn vì chỉ có hai người thôi. – Tú nói
– Lười biếng thì nói đi – Trường méo mặt
– Hì, cũng một phần
.
Thấy Tú đang rửa rau, sắc cải nên thấy tự nhiên vui vui
– Tránh ra, tôi làm cho – Trường chen.
– Hả………..để em làm được rồi – Tú ngạc nhiên.
– Bây giờ có tránh ra không, tôi làm cho
Rồi Tú đứng sang một bên nhìn Trường làm, Trường vẫn chăm chú, nghiêm nghỉnh, gương mặt thì căng thẳng để tự làm món mì mà không cần Tú chỉ.
– Đây là lần đầu tiên tôi vào bếp đây.
– Em biết rồi…….
– Sao biết ?
– Thấy anh như vậy, là biết không biết nấu nướng gì rồi. Hì
– Ai nói, tôi nấu cho coi nè.
Tú nhìn gương mặt Trường cứ căng thẳng, đâm chiêu làm món mì. “ Sao hôm qua tới nay anh Trường lại khác như vậy chứ, hì,nếu ngày nào cũng như vậy thì mình vui lắm he.”
Lúc này đây, chính lúc này đây. Tú bỗng nhận ra Trường thật dễ thương. Trường hôm nay và Trường hôm qua khác rất nhiều.
– Xong rồi, ăn đi, xem coi ngon không?- Trường hí hửng
– Ngon quá. – Tú nếm thử nhưng mặt nhăn nhó.
– Vậy à, vậy ăn nhiều vào, coi như tôi thành công rồi đấy – Trường cười thật tươi.
Rồi Tú bắt gặp được nụ cười của Trường, thật đẹp làm sao.
– Đây là lần đầu tiên anh cười với em đó, lần đầu tiên em mới nhìn thấy anh cười đó.
– Vậy à, ăn đi nói nhảm quá.
Rồi cả hai ngồi ăn, chăm chút bàn tán về tô mì xào. Trông không khí vui vẻ ra.
– Tôi lên lầu đây, rửa chén đi – Trường nói
– Em biết rồi
Đợi Trường đi lên lầu, Tú lại tolet ói ra vì quá mặn. Cậu bé sặc sụa.
– Sao lại mặn vậy, chắc anh Trường bỏ muối nhiều quá. – Tú nói nhỏ
– Nhóc ơi……………………….- Trường gọi khi vô tình trở xuống
Rồi Trường nhìn thấy Tú đang ói ra những sợi mì vàng mà trường đã làm kèm theo những cọng rau xanh. Tú quay sang, giật mình, hốt hoảng
– Anh Trường………………….!!!
Tại phòng Trường, Tú đứng ở ngoài, mặt gục xuống
– Em xin lỗi.
– Nãy giờ là nhóc giã vờ à ?
– Không phải……em chỉ…………
– Thôi, không ngon thì cứ nói thẳng, có cần phải làm vậy không ? – Trường ngắt ngang và thất vọng
– Em xin lỗi anh mà……….em xin lỗi.
Trường đóng cửa phòng lại, Tú đứng ở ngoài khóc thầm vì tim Tú lúc nào cũng yếu mềm dễ xúc động. Sau đó lặng lẽ về phòng.
Trường ở trong phòng đi qua đi lại, cảm thấy không vui nhưng không có giận Tú, không hề giận Tú chỉ tại quá thất vọng về mình, có món mì mà cũng không làm được, rồi Trường nghĩ về Tú thật dễ thương và thuần khiết. Chắc chắn sẽ làm lại món mì xào thật ngon trong một ngày nào đó.
Từ ngày hôm đó, Tú không dám nói chuyện với Trường vì biết Trường đang giận, vì thế Trường cũng không mở lời được.
____________________
– Alo, anh ơi hôm nay em lại nhà anh nhe ? – Vy gọi Khoa
Khoa lúng túng từ chối
– Không, hôm nay anh không có ở nhà !
– Vậy em sẽ đợi anh, nhe,nhe anh ? – Vy ngọt lời
– Thôi được, em lại thì cứ lại nhưng bây giờ anh không có ở nhà. Em lại sẽ có người mở cửa cho em.
– Biết rồi, cậu nhóc giúp việc chứ gì?
– Sao em biết?
– Nguồn tin từ anh em luôn nắm rõ mà, vậy nhe. Bye anh!
Khoa cúp máy và muốn Vy làm gì thì làm.
Reng, cổng nhà Trường reo lên. Tú thoăn thoắt chạy ra.
– Chào chị, chị tìm ai – Tú hỏi.
Vy nhìn vào gương mặt Tú chăm chăm và pha một chút khinh bỉ.
– À…..chị là bạn của Khoa
– À…mời chị vào.
Vy vào nhà nhìn dáo dác, rồi liếc Khoa
– Trường bạn của Khoa không có ở nhà à ?
– Dạ, ảnh đi từ sớm – Tú vui vẻ.
– Vậy thì tốt.
– Sao ạ ?
– Ờ…..không có gì.
Rồi Tú vào bếp lấy nước mời Vy . Ở ngoài đây Vy nghĩ : “ Một thằng nhóc có gương mặt dễ thương như vậy, giọng ngọt ngào như vậy, lại có phần giống con gái như vậy thì ai mà chả thích. Nguồn tin không sai, anh Khoa….anh Khoa đã dành hết tình cảm cho mày mất rồi, mày phải biến ngay thôi “
Vừa từ bếp bước ra, Vy nói thẳng:
– Mày mau thu xếp quần áo đi ra khỏi đây nhanh lên
– Sao…………..sao chị – Tú ngạc nhiên, trợn mắt.
– Tao nói mày không hiểu sao, tao là bạn gái lâu năm của anh Khoa đó.
– Hả……………..chị…………….
– Tại mày………từ khi có mày vào ngôi nhà này, tình cảm anh ấy dành cho tao đã từ từ giảm xuống. Tại mày tại mày hết.