Bí Mật Động Trời - Chương 7
Rồi Trường liếc vào màn hình bên trên
– Trang web hihihehe.com à?, Tôi biết trang này. Nhưng sao là truyện gay ?
– Dạ tại em thấy truyện này hay nên tìm đọc – Tú hồi hộp
– Nhóc bắt đầu đọc truyện này từ khi nào vậy?
– Cũng mới đây thôi, em vô tình tìm thấy trên web google.
– Để tôi đọc thử coi! – Trường thẳng thắn.
– Hả…….anh…..anh nói cái gì, anh cũng đọc truyện này sao?
– Sao không, nếu truyện này không hay vậy sao nhóc đọc chăm chú vậy chứ, in ra đi đưa cho tôi.
Rồi mặt Tú ngơ ngơ, không hiểu tại sao Trường lại muốn đọc truyện này. Các miếng giấy của truyện Chuyện Tình Huynh Đệ Lớp 10 được in ra nóng hổi.
– Cảm ơn, Tôi sẽ từ từ đọc thử.
– Anh Trường à….. – Tú gọi khi Trường tính quay mặt đi ra
– Gì?
– Nếu không hay, anh đừng la em nha. – Tú gục mặt
– Hơ….hơ……..sao nhóc lại sợ tôi vậy chứ, tôi hung dữ lắm à? – Trường cười
– Đúng rồi, ờ………ờ………mà không, không có.- Tú nhẹ nhàng đến hết hồn.
– Ok. Để xem sao!
Tú ngồi xuống đọc tiếp phần cuối của truyện, đọc xong, Tú lơ thơ như muốn xúc động.
– Tại sao tác giả lại viết như vậy chứ, nhân vật Đệ tại sao lại đáng thương như vậy, không lẽ suốt đời Huynh không tìm lại được Đệ hay sao?..Mình ghét tác giả quá, nhưng truyện hay thật, nhân vật Đệ có phần giống mình, thật là đáng thương.
Cậu bé cứ ngồi nói nhảm nhơ một mình, rồi suy nghĩ tiếp tục về cái gì đó – gọi là …mơ mộng.
Trường đem mấy tờ giấy truyện về đọc chăm chú. Đọc xong, Trường nghĩ :
“ Như vậy được gọi là truyện sao? Nhưng kết thúc sao lạ vậy…”
– Cốc cốc – Trường gõ cửa phòng Tú.
– Gì……………a…..n……h – Tú ngạc nhiên.
– Tôi xúc động quá , xúc động quá đi. Tại sao lại đáng thương, tội nghiệp đến vậy ? – Mặt Trường mếu máo, nhăn nhó như đang tỏ ra rất xúc động với truyện.
– Anh bị gì vậy ?
– Làm sao bây giờ, truyện hay quá, tôi xúc động quá. – Trường tiếp tục diễn kịch.
Lúc này Tú không thể nào nín cười được nữa, gương mặt Trường qúa hài, làm Tú cười sặc sụa .
Rồi Trường đi về phòng.
– Sao mình lại làm vậy, sao mình phải làm cho cậu nhóc đó phải cười, phải vui chứ. Thật là nhảm.
Còn Tú thì đóng cửa phòng lại mà cười đến đau bụng.
– Sao anh Trường ngộ vậy ta, thật là dễ thương quá. Không ngờ anh Trường lại diễn hài hay như vậy, không ngờ anh ấy dễ thương hơn bình thường khi anh ấy ức hiếp mình. Ủa..mà….mà không biết ảnh đọc truyện có hiểu gì không ta….thật là mắc cười quá đi..hihi.
____________________
Phòng Trường.
Trường đang lúi cúi kẹp giấy tờ, lấy kéo cắt giấy thì vô tình cắt phải vào tay, máu ra rất nhiều.
– Á…………. – Trường hét to.
Tú ở phòng bên nghe được nên chạy qua
– Vậy cũng chãy máu, thật là. – Trường vẫn mạnh mẽ nói
– Trời , máu…….máu……..anh có sao không? – Tú ngạc nhiên
– Đừng nói với tôi là nhóc nhìn máu là muốn xĩu nha?
– Ờ….không có……không có…..em lấy bông gòn
– Thôi khỏi – trường khoác tay.
– Để em băng lại cho, máu ra nhiều quá kìa, không sao đâu.
Tú chạy đi lấy bông băng, thuốc đỏ vào phòng Trường, rồi nhẹ nhàng lấy tay Trường lên nhẹ nhàng thoa thuốc.
– Anh có đau không? – Tú hỏi
Trường nhìn Tú chăm chăm, rồi giật mình nói
– Tôi không sao….
Rồi Tú lấy bông gòn hút máu độc ra . Trường vẫn nhìn Tú với ánh mắt xa xăm, rồi tự cười
– Anh cười gì….không đau sao?
– Tôi đâu có cười – Trường chối
– Xong rồi đó, em đi nấu cơm đây. À hôm nay anh Khoa không có về em…em tính nấu….
– Nấu cái gì?
– Mì
– Hả…………..?
_____________________